Vũ Tiểu Kiều đi theo Đông Thanh đến tầng 58 của Ngự Hải Long Loan.
“Cô Vũ, cậu chủ đợi cô ở bên trong.”
Đông Thanh nhìn Vũ Tiểu Kiều, thấy Vũ Tiểu Kiều vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ không di chuyển thì anh ta lại nói.
“Cô mau vào đi.”
Vũ Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu, từ từ đẩy cửa bước vào.
Trong phòng đen kịt, mượn chút ánh sáng yếu ớt của bóng đèn, cô nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang co rúm người trong một góc đen thui, cứ như vậy cô đơn ngồi trên nền nhà.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều cảm thấy đau xót kì lạ, cô đột nhiên cảm thấy buồn phiền vì tại sao cô không đến đây sớm một chút.
Khi cô định mở đèn thì giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn cất lên, “Đừng mở đèn, đóng cửa lại.”
“Không phải tôi từng nói rằng, trong phòng sáng rồi thì tia chớp ở bên ngoài cửa sổ sẽ không đáng sợ như vậy sao?”
“Lừa đảo.” Anh khẽ quát.
“....”
Đột nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức một chút liền kéo cô vào trong lồng ngực rắn chắc.
Tịch Thần Hạn ôm chặt cô vào trong lòng, tham lam hít lấy mùi vị trên người cô.
Vũ Tiểu Kiều bị doạ cho một trận, cô vùng vẫy đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
“Đừng cử động.”
Duy nhất chỉ khi ôm cô, anh mới cảm thấy cơ thể mình còn có một chút ấm áp, không phải cơ thể lạnh như băng.
Đặc biệt vào những hôm mưa bão sấm chớp như thế này, chỉ có ôm cô mới có thể khiến anh xua tan sợ hãi và không còn sợ hãi như vậy nữa.
Vũ Tiểu Kiều bị anh ôm đến mức có chút hơi khó thở, cô hơi cử động, cảm nhận được tâm trạng bất an từ trên người anh truyền đến, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?
Đến mức khiến một người ngồi tít trên cao khiến người ta kính trọng như vua như anh lại sợ hãi mưa bão sấm chớp như vậy.

Vũ Tiểu Kiều từ từ đưa tay lên ôm lấy anh, xua tan đi sự sợ hãi của anh, còn anh lại giống như một đứa bé, trốn trong vòng tay mềm mại của cô.
Vũ Tiểu Kiều dịu dàng vỗ về anh, an ủi anh, cô nhắm mắt lại để ngửi mùi vị mát lạnh trên người anh, trong lòng cô lại xuất hiện một cơn đau đớn co rút.
Người đàn ông này, cảm giác ôm anh thật tốt.
Nhưng đáng tiếc rằng anh sắp phải đính hôn với Vũ Phi Phi rồi, hơn nữa hôm nay chính là ngày anh chính thức gặp bố mẹ Vũ Phi Phi...
Anh sắp trở thành em rể chính thức của cô rồi.
Vũ Tiểu Kiều giống như bị điện giật buông anh ra, không vùng vẫy nữa, cô muốn thoát khỏi vòng tay anh.
“Đừng như vậy nữa, anh sắp đính hôn rồi, người mà anh đang ôm bây giờ là chị gái của vợ sắp cưới.

Tôi có thể ở cùng anh, nhưng chúng ta không thể....”
Lời còn chưa nói xong đã bị Tịch Thần Hạn cắt ngang.
“Im miệng.

Tôi quan tâm gì đến việc cô là chị của ai.”
Bây giờ anh chỉ muốn người phụ nữ yếu đuối trong lòng mình mà thôi, chỉ có cô mới có thể mang đến cho anh cảm giác an toàn mà trước đây anh chưa từng có vào những đêm mưa bão sấm chớp như vậy.
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi nở nụ cười , một sự cay đắng kéo dài đến tận khoé mắt cô.
“Xem ra tôi đối với anh mà nói không có sự đặc biệt gì, cho nên đối với anh mà nói tôi là ai cũng không quan trọng.”
“Cho nên anh bảo tôi đợi anh, nhưng cuối cùng anh lại đi đính hôn với em gái cùng cha khác mẹ của tôi.”
Cô ở trong mắt anh, rốt cuộc được coi là gì?
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn u ám nhìn cô, trong lòng anh sâu như biển, không thể đoán được.
“Thực ra, tôi ở chỗ anh chỉ là một công cụ để anh ở trong đêm mưa bão sấm chớp có thể tìm được sự an ủi mà thôi, giống như con gấu bông ôm đi ngủ khi nhỏ, đợi đến khi trời sáng rồi thì sẽ không cần nó nữa!”

“Nói xong chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn cất lên, lập tức phá vỡ tất cả tâm trạng của cô.
“Ừm, nói xong rồi.”
“Vũ Tiểu Kiều, tôi từng nói, cô mới là người phụ nữ của tôi, còn những người khác đều không phải.”
“Tôi mới là người phụ nữ của anh sao?”
Vũ Tiểu Kiều chau mày, sau đó cô liền bật cười, “Lời nói này nghe được từ trong miệng một người đàn ông chuẩn bị lấy em gái của tôi vẫn luôn cảm thấy có chút trái với luân thường.”
Con mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn hơi hơi co lại.
“Cậu Thần, anh và Vũ Phi Phi đính hôn đã là sự thật không cần phải tranh chấp gì nữa rồi.

Còn tôi....cũng sắp phải đính hôn với Tào Xuyên rồi.”
“Hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi ở cùng anh vào đêm mưa bão sấm chớp.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều cúi đầu nhìn đôi bàn tay của anh đang ôm chặt mình, “Với thân phận và hoàn cảnh của chúng ta hiện nay đã không có tư cách có hành động thân mật như vậy nữa rồi.

Mong cậu Thần buông tay.”
Cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng thoát khỏi vòng tay của Tịch Thần Hạn, cô quay lưng lại phía anh cố gắng kiềm chế sự chua xót trong khoé mắt để không cho những giọt nước mắt yếu đuối rơi xuống.
Cô đang chỉnh đốn lại trái tim mình, không được có bất kì ảo tưởng gì với anh nữa.
Tịch Thần Hạn chỉ cảm thấy trong vòng tay trống rỗng, ngay cả trái tim anh cũng trở nên trống rỗng theo, xung quang người anh trong chốc lát trở nên lạnh lẽo.
Lúc này một tia sét xoẹt qua chiếu sáng cả căn phòng tối thui, cũng chiếu sáng gương mặt đẹp trai cứng nhắc của anh.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên ngay sau đó.
Vũ Tiểu Kiều nhìn vào ánh mắt lạnh lùng vẫn sáng như chim ưng của anh, cô không ngừng run cầm cập, ngay sau đó cô lại bị anh kéo vào trong lòng cô, anh ôm chặt lấy cô.

“Cô đừng quên thoả thuận trước đây của chúng ta, cô phải nghe lời tôi, hầu hạ tôi cho tốt để khiến tôi vui vẻ, tôi gọi lúc nào thì đến lúc đó.”
Người đàn ông này thật là cực kì bá đạo.
Còn con đường về của não bọn họ hình như cũng không ở trên một kênh nữa rồi.
Cô đang nói hoàn cảnh và thân phận của hai người đã thay đổi, còn anh lại tuỳ hứng khăng khăng làm theo ý mình.
“Dựa vào cái gì?” Cô hỏi.
“Dựa vào việc tôi đưa tiền cho cô, cô nợ tôi, tôi phải đồng ý làm chút chuyện gì đó cho tôi, còn việc đến ở cùng tôi là nhiệm vụ của cô, có bỏ ra thì sẽ có thu vào, điều này rất công bằng.”
Giọng nói kiêu ngạo không ai bì nổi của anh cất lên, lập tức đốt cháy sự tức giận trong lòng Vũ Tiểu Kiều.
“Tôi sẽ trả cho anh số tiền tôi nợ anh.

Nhưng tuyệt đối không phải giao dịch trên thể xác.”
“Không phải thể xác sao? Cô quên mất dáng vẻ nhiệt tình của cô ở dưới thân tôi rồi sao?”
“....” Trong lòng cô giống như bị một con dao nhọn đâm thủng.
Tịch Thần Hạn vê nặn cô từ phía sau, anh tăng thêm sức lực trên tay giống như muốn vò nát cô vào trong người mình.
Anh hơi cúi đầu, thông qua ánh sáng của tia chớp anh nhìn thấy sự tức giận đang toả ra từ trong đáy mắt cô, giọng nói bá đạo và lạnh lùng cất lên.
“Vũ Tiểu Kiều, cô phải nhớ kĩ, chính là cô nợ tôi!”
Nói xong, anh liền hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hung hãn chiếm đoạt lấy không khí trong miệng cô.
“Tịch Thần Hạn tôi vào bất kì lúc nào cũng có tư cách thân mật với cô.

Không chỉ thân mật mà phải hoàn toàn chiếm lấy cô.”
“Ê a....”
Vũ Tiểu Kiều ra sức vùng vẫy, nhưng sức lực của cô dễ dàng bị anh lấn át.”
Cô bị hôn đến mức càng lúc càng chóng mặt, ý thức trong đầu cô cũng càng ngày càng mơ hồ.
Anh không biết thoả mãn thưởng thức mùi vị của cô, giọng nói của anh khàn khàn nói, “Vũ Tiểu Kiều, cô là của tôi, chỉ có thể là của tôi.”
Có lẽ sấm sét ở bên ngoài cửa sổ khiến anh trở nên buồn bực không yên, có lẽ là do Vũ Tiểu Kiều không có bất kì sự đáp lại nào, ngược lại lại luôn chống đối anh khiến anh thở hổn hển.

Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn nắm lấy chiếc cằm đẹp đẽ của Vũ Tiểu Kiều, thấp giọng khẽ quát lên.
“Sao nào? Có người đàn ông khác rồi liền muốn đá bỏ tôi sao?”
Người đàn ông này cũng không có cảm giác an toàn quá!
Chuyện này với việc đá bỏ anh đi có quan hệ gì.
Hơn nữa rõ ràng là anh đính hôn trước, anh đá cô trước mà.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được sự đau đớn dữ dội, còn có ngón tay lạnh lẽo của anh giống như đâm thẳng vào tim cô.
Điều này càng khiến Vũ Tiểu Kiều càng tỉnh táo nói với bản thân rằng, kết thúc đi! Đừng tiếp tục có bất kì dây dưa với anh nữa.
Nếu không anh sẽ là địa ngục của cô.
“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới buông tha cho tôi? Mỗi người tự trở về cuộc sống của riêng mình, không ai nợ ai.....” Cô cố gắng kiềm chế nước mắt tích tụ trong đáy mình không tuôn ra.
Tịch Thần Hạn đột nhiên buông cô ra, con mắt sáng rực trở nên càng lúc càng lạnh lùng.
Sau đó, anh cười gian tà nói, “Vũ Tiểu Kiều, tôi không tin, cô từ đầu rắp tâm tiếp cận tôi, bây giờ lại muốn vạch ranh giới rõ ràng với tôi như vậy.”
Vũ Tiểu Kiều hít một hơi, “Tôi chưa từng rắp tâm tiếp cận anh.”
Ở trong mắt anh, cô là loại phụ nữ có mưu đồ thâm sâu sao? Một sự chua xót vô tận xuất phát từ trong tim cô toả đi tứ chi và toàn thân.
Tịch Thần Hạn vốn không tin lời giải thích của cô, “Nếu không phải cô rắp tâm tiếp cận tôi thì sao lại trùng hợp như vậy, liên tục xuất hiện trước mắt tôi.”
Vũ Tiểu Kiều cười gượng, hay cho một tổng tài bá đạo không chịu nói lý lẽ.
“Lần đầu tiên, tôi bị trúng thuốc, vốn không hề biết xảy ra chuyện gì.

Lần thứ hai là do anh gọi tôi đến phòng bao của anh, lần thứ ba cũng là do anh cưỡng ép tôi phải....”
“Vũ Tiểu Kiều, cô muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của tôi sao?” Anh kéo dài giọng nói nguy hiểm của mình, anh tăng thêm sức lực.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”
“A......”
Đau quá!