Chương 135

Trong đầu Khải Châu chỉ có một hình ảnh duy nhất về Tống Vu Quân, chính là lúc anh bị hắn chà đạp dưới chân, bị hãn ăn hiếp bắt nạt trước mọi người.

Tống Vu Quân là một tên hèn nhát chỉ biết cắn răng cam chịu, vậy mà tại sao bây giờ lại ngôi ở đây? Hắn ta bắt đầu xuất hiện hàng ngàn lý do vô lý về Tống Vu Quân, hay chỉ là người giống người? Người đàn ông phía trước có thể mang hình dạng giống Tống Vu Quân nhưng chưa chắc là anh cơ mà.

Nghĩ tới đây Khải Châu ho khan một cái để che đi sự bất ngờ khi nãy, anh ta hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, sau đó mới lựa lời dễ nghe để nói.

“Tôi xin lỗi, chắc tôi nhầm ngài với một người quen của tôi.

Thành thật rất xin lỗi ngài.

Khải Châu hơi gập mình xuống để tạ lỗi với người trước mặt.

Vốn dĩ nghĩ rằng bản thân đã quá quan tâm tới Tống Vu Quân nên nhìn ở đâu cũng sẽ thấy hình ảnh của anh, ý nghĩ đó chưa kịp tôn tại được bao lâu liên bị người đàn ông phía trước đập tan tành.

Nhếch môi một cái, Tống Vu Quân nói.

“Người bạn mà cậu nhắc tới khi nãy có phải tên là Tống Vu Quân hay không?”

Một câu hỏi bâng quơ nhưng mang nhiều hàm ý khiến cho Khải Châu ngẩn người trong giây lát.

Hắn ta gật đầu lia lịa như một con robot được lập trình sẵn, ánh mắt ngờ vực nhìn chảm chằm về phía Tống Vu Quân rồi ngạc nhiên nói.

“Tại sao ngài lại biết, không lẽ hai người có quan hệ gì với nhau sao?”

Cho tới bây giờ Khải Châu vẫn nghĩ người trước mặt mình không phải là Tống Vu Quân, mà chỉ là người giỡng người mà thôi.

Hoặc cùng lắm là quan hệ bà con họ hàng xa gì đó, chứ thực chất không phải là tên khố rách áo ôm từng bị hẳn chà đạp.

Người đàn ông phía trước lây ra một điếu xì gà, thong thả châm một ngọn lửa nên đầu thuốc, sau đó hít một hơi thật sâu vào trong, rôi điêu luyện nhả ra những làn khói trẳng.

Tống Vu Quân xoay nhẹ bảng tên đã được giấu kín từ bao giờ ra trước mặt Khải Châu, nụ cười tràn đầy vẻ thách thức nhìn hản ta rồi kiêu ngạo nói.

“Biết đọc không? Đọc chữ trên bảng tên đi”

Khải Châu chậm rãi tiến về phía trước, một tay đưa lên phủi mạnh làn khói trắng đang phảng phất trước mặt hắn sang một bên, mặt mũi nhăn lại vì khói thuốc.

Khó khăn lắm mới mở được một con mắt ra để nhìn.

Dòng chữ to lớn được in rõ trên tấm bảng khiến cho hản chết sững.

Tổng giám đốc Tống Vu Quân.

Ba chữ cái ở phía sau mới chính là thứ khiến cho hắn hồn bay phách tán, Hàn Nhin chằm chằm vào tấm bảng đó không dứt, sau đó lại quay sang nhìn Tống Vu Quân với điệu bộ hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Khuôn miệng khó nhọc mấp máy đọc ba chữ cuối.

“Tống…Vu…Tống Vu Quân? Ngài chính là Tống Vu Quân thật sao?”

Tống Vu Quân thoải mái hít thêm một hơi thuốc xì gà, dáng vẻ hiện tại không khác gì một ông trùm đang ngôi trước mặt thuộc hạ, giọng nói có phần khiêu khích Khải Châu.

“Đúng.Chính là tao.Tao chính là Tống Vu Quân”

“Không…không thể nào…không thể nào có chuyện này.”