Chương 145

Tống Vu Quân chìm đắm trong sự ngọt ngào của vị ngọt đôi môi, cảm giác giống như cả hai sắp hòa làm một với nhau.

Anh điên cuồng cắn mút đôi môi căng mọng đây tươi trẻ của Hàn Nhi.

Càng hôn càng không kiềm chế được mình, bàn tay hư hỏng của anh sắp không kiềm chế được mà lần mò lung tung.

Tâm trí của Tống Vu Quân vẫn đủ tỉnh táo để điều khiển đôi tay của mình không được làm điều gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng luôn tay qua sau eo của Hàn Nhi mà kéo từng chút lại gần phía mình hơn mà thôi.

Mãi tới khi cảm thấy khuôn mặt của Hàn Nhi bắt đầu đỏ ửng lên vì ngạt anh mới luyến tiếc bỏ ra.

Ánh mắt si về vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô không rời một chút, khóe môi có chút cong lên vì cười, nhẹ nhàng đặt lên mặt Hàn Nhi một cái hôn phớt.

Giọng nói trầm khàn pha chút vui vẻ vang lên trong không gian mờ ám.

Anh dịu dàng xao đầu Hàn Nhi rồi nói.

“Đúng rồi! Anh ghen đó”

Tâm hồn của Hàn Nhi đang lơ lửng trên chín tầng mây không sao đáp xuống được, đầu óc cứ lâng lâng không thể tả, ngoài việc đỏ mặt vì ngượng ra thì cô không thể nào làm gì khác được, bàn tay vẫn ôm chặt ngực trái, cảm nhận được nhịp tim của mình đang càng lúc càng đập nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp vài phần.

Nụ hôn vừa rồi dọa cho Hàn Nhi sợ chết khiếp đây này.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Nhi biến đổi bất thường làm cho Tống Vu Quân không nhịn được mà cười một cái.

Không lẽ cái hôn đó ảnh hưởng tới cô nhiều lắm sao? Bộ dạng đáng yêu này khiến cho anh không nhịn được mà tiếp tục trêu ghẹo cô một chút.

Tống Vu Quân tiến sát mặt về phía Hàn Nhi, trưng ra bộ mặt của một tên tra nam muốn quyến rũ người khác, ánh mắt sát gái đầy mê hoặc nhìn cô rồi nói.

“Muốn anh hôn thêm một cái nữa không?”

Nói rồi đang định làm thật thì Hàn Nhi liền giật mình rồi đấy Tống Vu Quân, sắc mặt vừa lúng túng lại còn lắp bắp nói vài câu không hoàn chỉnh.

Một tay đưa lên đẩy Tống Vu Quân xa ra, tay còn lại đưa lên mặt để che đi sự xấu hổ của mình, cô nói.

“Cậu…cậu chủ…cậu không được làm như vậy, người khác sẽ đánh giá cậu đấy”

Suy cho cùng Hàn Nhi cũng vì lo cho sĩ diện của Tống Vu Quân mà thôi.

Ai đời một con hầu hèn mọn lại yêu đương với thiếu gia giàu có, chỉ cần nghĩ bằng đầu gối thôi cũng biết chẳng thể đi được tới đâu rồi.

Tống Vu Quân có chút đắn đo khi nghe câu nói vừa rồi của Hàn Nhi, anh cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này không dưới mười lần.

Nhiều đêm trằn trọc không thể ngủ được cũng vì nó.

Nhưng bây giờ anh quyết định rồi, anh không muốn trốn tránh thêm.

Tống Vu Quân nghiêm túc nhìn vào Hàn Nhi, không còn mang dáng vẻ cợt nhả ban nãy.

Anh nói.

“Tại sao anh không được làm như vậy với người anh yêu? Anh không quan tâm mọi người đánh giá như thế nào.Anh chỉ quan tâm tới điều em đang suy nghĩ mà thôi”

Anh chỉ làm như vậy với người anh yêu.

Anh chỉ quan tâm tới điều em đang suy nghĩ.