Chương 147

Nhìn về phía cửa ra vào, không khó để Tống Vu Quân nhận ra hình dáng quen thuộc đã từng làm mưa làm gió trong tâm trí của anh.

Trịnh Vỹ Ái khoác tay Bá Hưng đang ra oai với nhân viên, dùng tay đập bình bịch dưới sàn rồi lườm nguýt cô nhân viên bé nhỏ đang đứng khúm núm ở trong góc, đôi vai gây gò run rẩy càng lúc càng mạnh.

“Sao? Tai điếc à? Tôi nói cô không hiểu gì sao? Mau sắp xếp bàn cho chúng tôi, chúng tôi không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa”

“Dạ…

quý khách đến trễ hai tiếng so với giờ đã đặt, theo quy định thì bàn đã được chuyển sang cho khách hàng khác rồi, nhà hàng đã chật kín bàn không còn dư một bàn nào cho hai vị đâu ạ”

Vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Vỹ Ái, nhìn ở góc độ này cũng đủ biết cô nhân viên này là người mới, không tránh được hoảng sợ khi đối diện với loại khách hống hách như Trịnh Vỹ Ái.

“Không còn là như thế nào? Cô có biết tôi là khách quen ở đây không? Tôi muốn gặp quản lý, mau gọi quản lý ra đây”

Trịnh Vỹ Ái thiếu chút nữa là lật bàn lên đe dọa nhân viên ở đây, ả ta dựa hơi giàu có của bạn trai nên muốn tác oai tác quái, phô diễn sự quyền lực của mình cho mọi người ở đây coi.

Bá Hưng đứng bên cạnh cũng chẳng còn tâm tư gì với Trịnh Vỹ Ái, hắn đã hoàn toàn chán ghét người phụ nữ chua ngoa đanh đá này từ lâu rồi.

Nhưng vì ả ta bám dai như đỉa đói quyết không buông, cho nên hắn cũng đành nhắm mắt nhắm mũi cho qua.

Quản lý của nhà hàng nghe tin có Trịnh Vỹ Ái tới làm loạn liên chạy vội từ nhà bếp ra ngoài dùng hết miệng lưỡi để năn nỉ ả hòng làm dịu cơn bực tức của Trịnh Vỹ Ái.

“Xin tiểu thư bớt nóng giận, không phục vụ cô chu đáo đúng là lỗi của bên nhà hàng chúng tôi.

Vì cô là khách quen nên bảng bất cứ giá nào cũng phải dành một chỗ có cảnh thật đẹp cho cô ngồi.

Nhưng thú thật với tiểu thư bây giờ lại đang là giờ cao điểm, lại rơi vào cuối tuần.

Thật sự không còn chỗ riêng đâu ạ”

Dừng lại một chút, quản lý quan sát nét mặt của Trịnh Vỹ Ái đang dẫn ra từng chút một, nhưng vẫn còn đâu đó một chút không hài lòng.

Nghĩ thế cô ta liền đề xuất một ý tưởng.

“Nếu Trịnh tiểu thư nhất định phải dùng bữa ở đây thì có thể chọn một bàn nào đó để ghép đôi với người khác…

Chưa kịp để cho quản lý dứt câu Trịnh Vỹ Ái đã nổi khùng lên quát thẳng vào mặt quản lý với tông giọng không thể nào chanh chua hơn nữa.

Thiếu điều vung tay lên đánh người mà thôi.

“Cô bị điên không? Muốn tôi ghép bàn với một người không quen không biết? Trịnh Vỹ Ái tôi đâu phải là loại người dễ làm thân, nếu như không giải quyết được thì đừng hòng tôi đặt chân tới đây một lần nào nữa”

Bá Hưng ở bên cạnh bắt đầu không vừa mắt với hành động kém sang của Trịnh Vỹ Ái, cô ta lớn giọng tới mức thu hút gần như tất cả sự chú ý ở đây, mọi ánh nhìn đều hướng về hản và cô ta.

Điều này khiến cho Bá Hưng cảm thấy xấu hổ.

Hắn ta nắm chặt lấy tay Trịnh Vỹ Ái, gần giọng lên nói với cô ta.

“Em làm loạn đủ chưa? Nếu như không còn chỗ thì chúng ta đi nhà hàng khác, hôm khác sẽ ghé lại đây, còn nếu em muốn ăn thì ngoan ngoãn tìm một chỗ để ngôi”