Chương 153: Ai mới là thân tượng của ai?

Thực sự xem anh, Hoắc Anh Tuấn này đã chết rồi sao?

Sau khi Đường Hoa Nguyệt và Lâm Kiến Đức ngồi vào chỗ, sự chú ý của mọi người đều tự nhiên quay trở lại sân khấu.

Từ Uyển Nhan đã thua, và cô gái dường như không có gì nổi bật lại là người giành lấy chiến thẳng lớn nhất. Ngay dưới sân khấu, Lộ Tuấn, với cặp mắt nhỏ nhắn như một tiểu hồ ly đang chăm chú hướng lên nhìn thẳng vào cô gái trẻ ngay khi cô bắt đầu bước lên.

Anh ta kinh ngạc nhìn cô gái rất đổi bình thường nhưng có thể chống lại cả bầu trời như thể nhìn thấy một vị thần. Đôi bàn tay trắng nõn và mảnh mai của cô in bóng trong tầm mắt của Lộ Tuấn. Lộ Tuấn ngơ ngác nhìn vào màn hình lớn với hình ảnh cô gái có má lúm đồng tiền, cái miệng nhỏ xinh, cái mũi cao ráo, và nhất thời cảm thấy tim anh ta dường như mắc phải một căn bệnh lạ, đột nhiên đập nhanh một cách không ngừng.

Cô gái nhận tờ séc tiền thưởng và đưa cho bốn người đồng đội của mình một cách vô tư,

Tôi tên Kiều Thiên Thư”

Sau đó cô ấy bước ra khỏi sân khấu, dưới ánh mắt của mọi người, cô ấy không trở về chỗ ngồi ban đầu mà đi thẳng đến khu VIP.

Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, cô ấy đi tìm Hoắc Anh Tuấn sao?

Kiều Thiên Thư không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ tập trung vào mục tiêu của cô ấy ở lẫn trong đám đông khi cô ấy bước xuống, cô ấy vô tình liếc qua Lộ Tuấn, Lộ Tuấn lập tức nín thở, cảm thấy hai má nóng bừng, Anh ta nhanh chóng che mặt lại, trong lòng không ngừng kêu rên, không biết anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng Kiều Thiên Thư hoàn toàn không để ý đến anh ta, nhưng đôi mắt cô ấy chợt sáng lên khi trông thấy Đường Hoa Nguyệt.

Cô ấy vội chạy lao tới Đường Hoa Nguyệt, người đã giang sẵn đôi tay ra chờ ôm lấy cô ấy vào lòng, làm nũng nói: “Thần tượng, em nghĩ chị chết rồi chứ!”

Đường Hoa Nguyệt cũng nở một nụ cười rất chân thành, cô cẩn thận ôm lấy cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu cô ấy trấn an: “Được rồi, Thiên Thư, rất nhiều người đang nhìn đấy”

Mọi người xung quanh ai nấy cũng đều há hốc mồm ngạc nhiên cảm thấy bị sốc trước mối quan hệ kì lạ này, cô gái thiên tài cao ngút trời xanh này đối với hacker lão làng K vậy mà lại là… fan girl? Mặc dù ngạc nhiên, nhưng những người xung quanh lại góp vui ngay lập tức bãng cách bắt đầu tán thưởng hai người họ một cách tự nhiên, trong khi Từ Uyến Nhan bị bỏ lại một mình trên sân khấu, run lên vì tức giận!

Đương nhiên, những người qua đường có độc miệng chắc chắn sẽ không buông tha cho kẻ vừa mới mạnh miệng cách đây nửa giờ với vẻ mặt vô cùng hung hãng.

“Còn muốn đấu với K ư? Cô ta còn không đánh lại một fan girl nhỏ tuổi của K như vậy.

Cô ta lấy tư cách nào để đấu nữa chứ?”

“Thì đó, thật xấu hổ khi mang danh đứng nhất New York, không biết K có vị trí như thế LẾch nào sao? Đấy là bảng xếp hạng toàn cš ngồi đáy giếng thì cũng nên chịu khó mở mang tầm mắt mà nhìn ra thế giới đi chứ. Thật là đáng xấu hổ mà..”

“Này, các người mau nhìn chiếc váy trên người của Từ Uyến Nhan xem. Có phải là thiết kế của nhà thiết kế nước ngoài Zagger không?”

“Đúng vậy, cái này đã được đăng trên tạp chí, tôi rất ấn tượng. Có chuyện gì vậy?”

*Nhìn xem chữ ký T màu trắng của ai đẳng sau áo của Kiều Thiên Thư thế?”

*T.. Tôi nhớ rồi! Đó là chữ ký của THAMANSA chính tay ký cho một quỹ từ thiện! Cái này đã được bán đấu giá với tám con số vào đầu năm nay!”

Từ Uyển Nhan vừa bước xuống sân khấu, nghe thấy những lời này, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, không thể tin một cô gái ăn mặc mộc mạc giản dị như thế… làm sao có khả năng?

Nhưng không chỉ áo phông, nhìn kỹ hơn, ngay cả chiếc túi vải của cô ấy cũng là một bảo vật vô giá chỉ có năm chiếc trên thế giới!

Một truyền mười, mười truyền một trăm, tin tức lập tức truyền đến mọi ngóc ngách của toàn hội trường.

Zagger và THAMANSA là hai nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, và nếu tìm sự khác biệt giữa bọn họ, thì có thể biết là Zagger đã bị THAMANSA trục xuất khỏi giới thời trang vì nghi ngờ sao chép…

Từ Uyển Nhan hai mắt đỏ bừng tức giận, lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ta, cô ta cảm giác mình như bị lột sạch, chỉ có thế vội vàng dùng chiếc áo khoác bên ngoài bộ lễ phục xa hoa lộng lẫy này che lên.

Từ Uyển Nhan cúi đầu như bị giáng một nhát sâu, định đi qua Hoắc Anh Tuấn, nhưng đột nhiên có một người đàn ông khác vươn tay nắm chắc lấy cánh tay cô ta, cô ta kêu lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiến Đức đang nhìn xuống cô ta với đôi mắt mỉm cười một cách trịch thượng.

Trong phút chốc, Từ Uyển Nhan cảm thấy như toàn thân dựng cả tóc gáy, chân đi giày cao gót bất giác run lên, giống như con thỏ nhìn thấy thiên địch, trong lòng sợ hãi tột độ.

Lâm Kiến Đức! Làm sao anh ta có thế đột nhiên xuất hiện ở đây?

Nhìn thấy anh ta, Từ Uyển Nhan đã quên mất hình tượng tao nhã, chỉ biết sợ hãi, điên cuồng mà muốn rút cánh tay ra, lo lắng lẩm bẩm: “Buông tôi ra… buông tôi ral”

Lâm Kiến Đức quả thật đã nới lỏng bàn tay †o lớn khỏi tay cô ta, nhưng ngay sau đó, anh †a đã duỗi tay ra và trực tiếp ôm trọn lấy cơ thế đang run rẩy của Từ Uyển Nhan trong vòng tay của mình.

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày nhìn Đường Hoa Nguyệt theo bản năng, không biết hai người đang suy nghĩ gì Đường Hoa Nguyệt chỉ cười, kéo Kiều Thiên Thư sang một bên để nói chuyện, và nhường sân nhà lại cho Lâm Kiến Đức và Từ Uyển Nhan.

Chỉ nghe Lâm Kiến Đức lớn tiếng nói: “Aiyo, Uyển Nhan, hai ngày qua chuyện tình trong quá khứ của chúng ta là hot search đấy, tôi còn tự hỏi không biết cô vẫn để trong lòng hay không… Thật không ngờ ha. Hôm nay lại có thể tham dự sự còn được một chức vị không tồi tại 6S. Uyến Nhan thật lợi hại, không hổ là người đàn bà có thể đạt được tất cả thông qua một người đàn ông”

Không biết là ai còn chưa tắt micrô, mấy lời này lập tức truyền đến khán giả qua loa lớn.