Chạng vạng tối ngày hôm sau, ở nhà họ Quân.

Dưới ánh đèn màu ngà, trước bàn ăn theo kiểu truyền thống, mấy người giúp việc bận rộn tíu tít trong yên lặng trật tự.

Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình hiếm có dịp ngồi chung một chỗ cùng nhau ăn cơm.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, từng tia ấm áp nhàn nhạt quanh quẩn giữa hai người, rất có dáng vẻ yên tĩnh của cảm giác hài hòa đầm ấm.

Đơn giản và ấm áp.

Hứa Thanh Khê rất thích cảm giác như vậy, mấy ngày nay cô ở nhà một mình cũng sắp chết ngộp đến nơi.

Nếu bữa ăn tối mỗi ngày đều có người cùng ăn thì thật quá tốt.

Hứa Thanh Khê đang âm thầm thưởng thức không khí tốt đẹp, bỗng thoáng thấy ngoài cửa có một người tiến vào, mấy người giúp việc vội vàng lễ phép chào hỏi.

"Sớm như vậy đã ăn cơm tối rồi sao?"
Lâm Gia Nghi không chút nào khách sáo kéo ghế ra, ngồi ở giữa Hứa Thanh Khê cùng Quân Nhật Đình, tựa như cô mới là chủ nhân nơi này.

Hứa Thanh Khê không kiềm được nhìn cô một cái, dường như hôm nay tâm trạng Lâm Gia Nghi không tệ, ăn mặc cũng hết sức dịu dàng nữ tính.


Váy đầm dài màu tím pastel làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, tóc hơi xoăn lọn mang theo vẻ quyến rũ rất nữ tính, một đôi mắt tựa như đong đầy cảm xúc, như có như không rơi vào người Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình dương như không hề phát hiện, vẫn thản nhiên như thường.

Hứa Thanh Khê có thể cảm giác được suy nghĩ thù hằn ngút ngàn của Lâm Gia Nghi đối với mình, nên nhìn thấy dáng vẻ nay của cô, nhất thời cảnh giác mấy phần.

Tự hỏi cô ta tới đây làm gì?
Người phụ nữ này vừa xuất hiện, chính xác không có chuyện gì tốt cả.

Hứa Thanh Khê buông xuống chén đĩa trong tay, đợi nửa ngày, nhưng lại phát hiện Lâm Gia Nghi không tìm cô gây phiền toái, từ lúc vào phòng ăn, ánh mắt cô vẫn chỉ đóng đinh lên người Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình lãnh đạm hỏi, "Có chuyện gì à?"
"Ừ."
Trong lúc Lâm Gia Nghi nói chuyện với Quân Nhật Đình thì khẽ mỉm cười, lấy ra một tấm thư mời thiết kế tinh xảo trong túi xách, đưa đến trước mặt Quân Nhật Đình, vẻ mặt nhìn hắn đầy mong đợi.

Thật sự giống như Hứa Thanh Khê bên chỉ là không khí.

"Đây là cái gì?"
Quân Nhật Đình liếc mắt nhìn bì thư mạ vàng kia, không để ý cho lắm.

Thấy hắn trả lời, vẻ mặt Lâm Gia Nghi càng tỏa nụ cười ra rực rỡ, "Anh Nhật Đình, trường đại học Thịnh Khải của chúng ta gần đây muốn cho mở một hội cựu sinh viên, đến lúc đó giáo sư Lai Quốc Thái cũng sẽ tham gia.

Anh còn nhớ ông ấy không? Ngày xưa anh biết đấy, ông ấy rất quý mến và coi trọng anh, sau đó anh ra nước ngoài du học trong khi mới học năm thứ hai đại học, giáo sư vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc đấy."
"Ông ấy đặc biệt nhờ em đưa thiệp mời tới cho anh, chính là muốn gặp lại người từng là học trò cưng của thầy."
Lâm Gia Nghi cố ý tỏ ra hết sức thân thiết với Quân Nhật Đình, dáng vẻ kia tựa hồ giữa cô và Quân Nhật Đình, bất cứ ai cũng không thể chen ngang vào được, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc lên người Hứa Thanh Khê một cái.

Nghe thấy cái tên Lai Quốc Thái, Quân Nhật Đình hơi ngẩn ra, tiện tay lật thư mời ra xem, "Lúc nào?"
"Tối mai!"
Chuyện hội cựu sinh viên, Lâm Gia Nghi sớm hỏi thăm đâu ra đó.

Cô muốn đến lúc đó cùng xuất hiện ở buổi tiệc với Quân Nhật Đình, lúc này nghe thấy hắn hỏi như vậy, ánh mắt càng thêm nóng bỏng chờ mong hắn trả lời.

Quân Nhật Đình gật đầu, "Đến lúc đó anh sẽ tham gia."
Hắn từ trước đến giờ không thích những chuyện họp mặt tụ tập kiểu này, bất quá Lai Quốc Thái là một người thầy đức cao vọng trọng, đối xử với học trò cũng hết sức quan tâm.

Hơn nữa hai thầy trò đã dạy và học một thời gian hết sức vui vẻ đáng nhớ.

Ở đáy lòng Quân Nhật Đình, hắn vẫn luôn hết sức tôn trọng vị thầy giáo già này.

Lâm Gia Nghi đã sớm biết tâm ý của hắn, chính vì vậy mới dám đến đưa thiệp cho hắn.


Thấy hắn đồng ý, cô càng dương dương đắc ý, thậm chí còn hất cằm khiêu khích Hứa Thanh Khê một cái.

Vẻ mặt Hứa Thanh Khê vẫn điềm nhiên không có vấn đề, Quân Nhật Đình đi đâu đó là tự do của hắn.

Trên thực tế, cô mặc dù là vợ của Quân Nhật Đình, nhưng chưa bao giờ có quyền lực hỏi tới chuyện riêng của hắn.

Nhưng mà dáng vẻ đó rơi vào trong mắt Lâm Gia Nghi, thì đó chẳng qua cô đang cố ra vẻ trấn tĩnh không dám lên cơn, điều đó khiến cô không kiềm được càng dương dương đắc ý.

...!
Chạng vạng tối hôm sau, tại Hội quán Thiên Bá.

Quân Nhật Đình cùng Lâm Gia Nghi sóng vai đi vào, bên trong gian phòng trang nhã đã có rất nhiều người ngồi.

Năm đó các khoa các ngành trường đại học Thịnh Khải có rất nhiều sinh viên ưu tú, ngày nay đều trở thành những nhân vật có máu thuộc các lĩnh vực mặt khác nhau.

Thấy hai người họ đi vào, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.

Một đôi trai tài gái sắc, làm cho không ít người bàn luận sôi nổi, còn có người kéo Lâm Gia Nghi hỏi "Hai người không phải đang yêu nhau đấy chứ? Lúc đi học cảm thấy hai bạn trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi, đúng là ông trời tác hợp mà."
Lâm Gia Nghi cười chúm chím không nói gì, mọi người cho rằng cô đã ngầm thừa nhận.

Còn Quân Nhật Đình lại lười đi giải thích.

Ngay cả giáo sư Lai Quốc Thái làm chủ tọa nhìn thấy hai người cũng liên tục gật đầu, "Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ!"
Lai Quốc Thái muốn ôn chuyện xưa với Quân Nhật Đình, bên cạnh không ít phụ nữ liền lôi kéo Lâm Gia Nghi, bà tám những chuyện vụn vặt trong gia đình.

Mọi người đều hâm mộ cô có bạn trai đẹp trai lại có bản lãnh như Quân Nhật Đình, còn có người muốn đào sâu chuyện tình cảm giữa cô cùng Quân Nhật Đình.

Lâm Gia Nghi trong lòng rất cao hứng, khi buổi tiệc gần kết thúc, cô đã uống hơi nhiều.

Nhìn Lâm Gia Nghi lảo đảo, ngay cả đi bộ cũng không xong, Quân Nhật Đình không thể làm gì khác hơn là đưa cô về nhà trước.

"Gia Nghi, em tỉnh táo lại một chút đi, đã đến nhà rồi."
Quân Nhật Đình một tay đỡ cô từ trong xe đi ra, một tay ngăn cản tay cô đang sờ soạng khắp nơi.

Nếu không phải cô đã say quên trời quên đất, Quân Nhật Đình thật sự muốn vứt quách cô lại một mình.

Lâm Gia Nghi suốt trên đường về tỏ ra say đến điên điên khùng khùng, một mực đòi đi khách sạn.

Mắt thấy đã tới cửa vào nhà, cô càng tỏ ra ồn ào hung hăng, đến nỗi vài người giúp việc trực đêm cũng phải ghé mắt vào hóng hớt, "Không, tem không muốn đi về.


Anh Nhật Đình, chúng ta đi khách sạn! Đi khách sạn!"
Cô quậy rất mạnh bạo, cơ hồ không để ý gì đến tư cách, Quân Nhật Đình nhìn sang nhà chính đã tắt đèn bên kia, nếu là đưa con mèo say xỉn này trở về, chắc chắn lại quậy phá trời long đất lở, sợ là cha mẹ ngay cả ngủ cũng không thể ngon giấc.

Đi được một nửa, Quân Nhật Đình không thể làm gì khác hơn là lại lôi cô vòng vèo trở về biệt thự của mình.

Hứa Thanh Khê vốn đang ngủ say, ai ngờ bên ngoài vọng tới tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng ồn ào náo loạn.

Lăn qua lộn lại không ngủ được, Hứa Thanh Khê liền khoác áo khoác chuẩn bị đi ra xem có chuyện gì, ai ngờ vừa mở cửa một cái liền thấy một mùi rượu nồng nặc xộc tới.

Lâm Gia Nghi đứng trước cửa phòng ngủ của cô la hét ầm ĩ, "Không, em muốn ngủ trong căn phòng này.

Anh Nhật Đình, anh đừng có đuổi em về có được hay không?"
Căn phòng này, căn phòng này là phòng ngủ chính!
Là phòng ngủ của Quân Nhật Đình cùng Hứa Thanh Khê!
"Em quậy đủ chưa?"
Quân Nhật Đình xanh xám mặt mày đứng chắn trước người cô, một tay đưa ra, tựa hồ muốn ngăn cản cô.

"Anh Nhật Đình, anh dám hung dữ với em!"
Lâm Gia Nghi bỗng nhiên trở nên hết sức tủi thân, vừa liếc mắt thấy Hứa Thanh Khê ra đến cửa phòng, liền hét toáng vào mặt cô, "Cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng anh Nhật Đình? Đi ra ngoài, đi ra ngoài..."
Hứa Thanh Khê không phòng bị bị cô đẩy mấy lần, cả người mất trọng tâm nghiêng sang một bên.

"Cẩn thận!" Quân Nhật Đình vội vàng đưa tay đỡ cô.

Chỉ trong một nháy mắt sửng sốt, Lâm Gia Nghi đã lảo đảo té nhào vào giường lớn trong phòng, còn vang lên tiếng hít thở đều đều.

Sắc mặt Quân Nhật Đình trầm xuống, hắn đã rất bực bội rồi.

Cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào khiêu khích qua ranh giới cuối cùng của hắn như vậy, nhìn thấy cảnh tượng này hắn liền muốn đi vào ném Lâm Gia Nghi ra ngoài.

Ai ngờ mới vừa đi được mấy bước, quần áo liền bị Hứa Thanh Khê níu lại, cô lắc đầu một cái với hắn.

"Cô ấy muốn ngủ, cứ để cho cô ấy ngủ đi."
"Đã khuya như vậy rồi, nếu đánh thức người nhà cũng không hay cho lắm.".