Lê Việt Hoàng vừa nói lời này ra thì người trong phòng thiết kế đều hoảng hốt.

Về căn bản là bọn họ không ngờ việc hợp tác giữa hai công ty là do một tay Hứa Thanh Khê thúc đẩy.

Trong nháy mắt, không ít người đều đưa ánh mắt đố kỵ nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Hà Thanh Vận cũng trong số đó, càng chán nản không thôi.

Ban đầu sao cô ta lại không nghĩ đến giúp công ty chứ.

Hiện giờ, người phụ nữ này đã thành công đàm phán được chuyện hợp tác như thế này rồi, chuyện gây ra trước đây, chỉ sợ công ty sẽ để cô lấy công chuộc tội.

Cô ta nghĩ đến chuyện này thì vô cùng không cam lòng, không kìm được mà bước lên trước nói: “Chuyện này sợ là không ổn thỏa.

Tuy quả thật Nhà thiết kế Thanh Tuệ có thiên phú về thiết kế, nhưng cô ấy không phải xuất thân từ dạy học truyền thống.

Mà chuyện này có liên quan đến tương lai của hai công ty, tôi thấy nên chọn một người giống như anh Việt Hoàng, là nhà thiết kế lâu năm, giàu kinh nghiệm để phụ trách là tốt nhất.”
Nói xong, cô ta dường như kích động nhìn đồng nghiệp xung quanh.

“Nhà thiết kế Thanh Vận nói không sai.

Chuyện này nên lựa chọn cẩn thận.”
“Đúng vậy.

Giám đốc, hiện giờ công ty đã không thể chịu nổi bất kỳ sai sót nào rồi.”

Mấy người qua lại tốt với Hà Thanh Vận phụ họa nói theo.

Lý Dương Châu cũng có chút lay động.

Bà ngập ngừng nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Lúc bà đang muốn nói gì đó thì Lê Việt Hoàng ngắt lời bà.

“Giám đốc, thẳng thắn mà nói, lần này sở dĩ hai công ty có thể hợp tác hoàn toàn là tôi nể mặt cô Thanh Tuệ.

Nếu như cuối cùng quý công ty đổi lại người phụ trách, sợ là việc hợp tác cần phải suy nghĩ lại rồi.”
Anh ta nói xong, quét mắt về phía mấy người vừa nói.

Anh ta có thể lăn lộn đến được thân phận hiện giờ, thì có âm mưu quỷ kế gì mà anh ta chưa từng thấy.

Gần như lúc Hà Thanh Vận vừa lên tiếng, anh ta liền biết người phụ nữ này nghĩ cái gì.

Mà lời nói vừa rồi của anh ta, gần như đã cắt đứt toàn bộ tâm tư của cô ta.

Hà Thanh Vận đương nhiên cũng đã nghe ra.

Chuyện hợp tác lần này, nếu không phải Hứa Thanh Tuệ thì không được.

Nhất thời, từng chút, từng chút sự đố kỵ của cô ta bốc ra ngoài.

Rõ ràng là một nhà thiết kế không chuyên, dựa vào cái gì mà được coi trọng hơn một người từng bồi dưỡng ở trường đại học danh tiếng như cô ta.

Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng.

Đợi sau khi người đi rồi, cô ta rời khỏi đám đông, liên lạc với Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi nghe cô ta thuật lại xong thì hận đến nghiến răng.

Đều là người mắc lỗi, cô ta bị anh Nhật Đình đuổi việc, mà con khốn đó đã gây ra chuyện lớn như vậy.

lại không chỉ không sao, còn được anh Nhật Đình trọng dụng!
Dựa vào cái gì chứ!
Cô ta tức giận, thẳng tay ném điện thoại đi, nhìn cái gì cũng không thấy thuận mắt, đập phá một trận.

Người giúp việc nghe thấy âm thanh cũng không dám đi vào, quay người đi báo cho mẹ Lâm Gia Nghi.

Không lâu sau, mẹ Lâm Gia Nghi xuất hiện ở trong hành lang.

Bà ta nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong phòng của Lâm Gia Nghi, nhíu chặt mày.

“Chuyện này là thế nào?”
Bà ta đẩy cửa đi vào trong phòng, nhìn mảnh vỡ trên đất, hỏi.

Lâm Gia Nghi nghe thấy câu hỏi của bà, lúc này mới hơi bình tĩnh lại, nhưng vẫn không cam lòng.

“Mẹ, còn không phải là vì anh Nhật Đình? Rõ ràng con và con khốn Hứa Thanh Tuệ đó đều mắc lỗi như nhau, mà anh Nhật Đình lại chỉ đuổi việc con, với con khốn đó thì chẳng có chút trách phạt thì cũng thôi đi, giờ lại còn trọng dụng con khốn đó!”

Cô ta nói đến cuối cùng, lửa giận không dễ dàng gì mới nén nhịn lại được lại lần nữa bốc lên.

Khuôn mặt cô ta cũng trở nên vặn vẹo.

Mẹ Lâm Gia Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì lại nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên tia không hài lòng.

Theo bà thấy, đây là nhà họ Quân, còn có Quân Nhật Đình đều không biết tốt xấu.

Hiện giờ ông chủ nhà họ Lâm bọn họ được thăng chức, đã là quyền cao chức trọng, có nhiều người xu nịnh.

Mà Lâm Gia Nghi là đứa con gái duy nhất của bọn họ, các chàng trai muốn xin cưới rất nhiều, căn bản không cần cưỡng cầu gì nữa.

“Được rồi.

Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Trên đời này đàn ông tốt, đàn ông ưu tú lại không phải chỉ có một mình Quân Nhật Đình.

Hơn nữa, dựa vào thân phận hiện giờ của con, người ở bên ngoài đợi con lựa chọn nhiều lắm, cần gì cứ phải dây dưa với cậu ta chứ.”
Sao Lâm Gia Nghi lại không hiểu ý của mẹ, nhưng cô ta chỉ cần Quân Nhật Đình.

“Mẹ, trong mắt con, không có bất kỳ ai có thể so sánh được với anh Nhật Đình!”
Cô ta cố chấp lên tiếng.

Mẹ Lâm Gia Nghi thấy vậy còn muốn thuyết phục cô ta.

Nhưng lời còn chưa nói ra thì bà ta đã bị cô ta ngắt lời rồi.

“Mẹ, nếu như đời này, con không thể lấy anh Nhật Đình, vậy thì con không lấy chồng nữa!”
Mẹ Lâm Gia Nghi nghe thấy lời này, thì lời đến miệng đều bị bà ta nuốt xuống.

Bà nhìn Lâm Gia Nghi không giống như đang nói đùa, chỉ có thể âm thầm thở dài, bất lực nói: “Con ấy, đúng là một khi đã quyết rồi thì có thế nào cũng không thay đổi.”
Lâm Gia Nghi bướng bỉnh mím môi.

Mẹ Lâm Gia Nghi thấy vậy, đau lòng vuốt ve tóc mai tán loạn của con gái: “Thôi bỏ đi.

Mẹ cũng không nói nhiều nữa.

Con đã quyết tâm muốn lấy Quân Nhật Đình, vậy sau này mẹ sẽ dốc hết sức giúp con.”
Lâm Gia Nghi nghe được lời này, trong mắt lóe lên tia vui vẻ.

“Mẹ, mẹ định giúp con thật sao?”
Mẹ Lâm Gia Nghi gật đầu.

Lâm Gia Nghi vui không kể xiết, nhưng nghĩ đến tình hình hiện giờ, cô ta không nhịn được mà ủ rũ: “Nhưng hiện giờ con bị anh Nhật Đình đuổi đi rồi.

Cho dù có sự giúp đỡ của mẹ, thì sợ là muốn vào nhà họ Quân cũng không dễ dàng như vậy.”
Mẹ Lâm Gia Nghi nhìn dáng vẻ buồn bã của cô ta, hai mắt hơi híp lại: “Nhìn con ủ rũ kìa.

Chỉ là khó mà thôi, cũng không phải không có cách.”
Lâm Giai Nghi nghe thấy lời này, ánh mắt mong đợi nhìn mẹ cô ta.

“Mẹ, mẹ có cách sao?”
Mẹ Lâm Gia Nghi cười lạnh: “Hứa Thanh Tuệ đó có thể ở lại nhà họ Quân, chỗ dựa lớn nhất không phải là nhà họ Hứa sao? Nếu như khiến cô ta mất chỗ dựa này thì sao?”

Lâm Gia Nghi nghe được lời này thì hai mắt sáng lên.

“Mẹ là định đối phó với nhà họ Hứa…”
Lời phía sau, cô ta không nói ra, nhưng mẹ cô ta vẫn hiểu ý, gật đầu.

“Gần đây, mẹ nghe nói nhà họ Hứa đang tranh giành quyền khai phá một mảnh đất ở ngoại ô phía Tây.

Mảnh đất đó được giao với giá rất cao.

Có điều, người bên ngoài chỉ cho rằng đó là một mảnh đất đẹp, rất đáng tiền, nhưng trên thực tế, mạnh đất đó vốn là một khu nghĩa địa.”
Mẹ Lâm Gia Nghi nói đến đây, vẻ mặt tính toán sâu xa.

“Nếu mảnh đất này để nhà họ Hứa lấy được, chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề!”
Lâm Gia Nghi lập tức đã hiểu được ý của mẹ, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng.

“Đến lúc đó, nhà họ Hứa chắc chắn sẽ tìm Hứa Thanh Tuệ để giải quyết vấn đề.

Khi đó, chắc chắn hai người sẽ có tranh chấp.”
Mẹ Lâm Gia Nghi gật đầu, Lâm Gia Nghi cười đến xấu xa.

Bên phía Hứa Thanh Khê căn bản không biết dự định của hai người bọn họ, sau khi ký hợp đồng với Lê Việt Hoàng, hai ngày tiếp theo, cô đều cùng với Lê Việt Hoàng thương lượng chi tiết hợp tác cụ thể.

Mà bên phía Hứa Hải Minh cũng đã “Loại bỏ hết khó khăn”, lấy được quyền khai phá đất, hơn nữa rất cao ngạo mở cuộc họp báo với phóng viên.

“Thưa ông Hải Minh, không biết ông nắm mảnh đất này là dự tính làm gì?”
Hứa Hải Minh nhìn phóng viên bên dưới, cười giống như Phật Di Lặc.

“Thật không giấu diếm gì, ban đầu nhìn trúng mảnh đất này, thật ra là tôi hướng tới môi trường xung quanh nó.

Bao quanh bốn phía là núi, cây xanh rợp bóng, không khí cũng trong lành hơn trong thành phố, hơn nữa còn có một dòng suối nước nóng thiên nhiên, là thánh địa để tạo nên một nơi du lịch nghỉ dưỡng suối nước nóng.”
“Cho nên Tổng giám đốc Hứa là định phát triển nơi này thành địa điểm du lịch sao?"
Phóng viên kiên trì hỏi.

Hứa Hải Minh chẳng suy nghĩ gì liền gật đầu, hơn nữa trả lời, nơi này là thánh địa nghĩ dưỡng tốt nhất thủ đô.

Lại không ngờ, ngày hôm sau, sau khi ông ta kết thúc buổi họp báo liền bị vô số tờ báo vả mặt.

“Tin tức chấn động! Thánh địa nghỉ dưỡng mà nhà họ Hứa đồn đại lại là nghĩa địa!”
“Khu nghỉ dưỡng trên nghĩa địa, có ai dám đi?”
“Nhà ma hay là Khu nghỉ dưỡng, công ty nhà họ Hứa lỗ to rồi!”
“Công ty nhà họ Hứa bị vả mặt, lời nói ra biến thành vỏ rỗng!”.