Quân Nhật Đình vừa nói dứt câu, đôi mắt Quân Thanh và ông Hai Phong đều ánh lên nét vui mừng không kiểm soát nổi.

Bọn họ và Quân Nhật Đình, vừa liếc qua con chíp này đã thấy ngay tương lai vinh quang đang phấp phới sau đó.

“Không tệ, coi như không lỗ.”
Quân Thanh gật đầu đầy hàm ý, chút cảm xúc không hài lòng với Hứa Thanh Khê trong mắt cũng dần mờ đi.

Mà ông Hai Phong lại càng cười ha ha vui mừng không tả xiết.

“Thanh Tuệ, nếu bố con để vuột dự án kiếm tiền này, thì không biết lại tức giận đến mức nào.”
Hứa Thanh Khê mỉm cười không nói gì, thật ra thực sự cô cũng hơi ngạc nhiên.

Theo lý mà nói, người như Hứa Hải Minh không đời nào lại đưa ra một dự án có lợi nhuận lớn đến mức này, có khi nào là ông ấy sơ sót làm sai không.

Cô nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu cũng không tìm ra đáp án được, cho nên quyết định tạm bỏ qua việc này, tập trung ăn bữa cơm đã.

Ngược lại là bà Kim Hồng, thấy mọi người hòa thuận dùng cơm với nhau thì bà ta tức giận đến mức nghiến răng ken két.


Vốn dĩ bà ta còn muốn mượn cơ hội này để gây rắc rối cho Hứa Thanh Tuệ, không ngờ vậy mà lại để cô được hời, để con đàn bà đê tiện này tăng thêm thể diện.

Bà ta nghĩ đến đây là lại tức anh ách, trong lòng không khỏi có hơi nóng vội.

Thấy bố chồng càng ngày càng yêu thích đứa con dâu đê tiện này, bà ta có muốn tống cổ cô ra khỏi nhà cũng không biết bao giờ mới có cơ hội.

Đặc biệt là khi bà ta nghĩ đến nhà họ Lâm bên kia, bố Lâm Gia Nghi vừa thăng chức thì nhà họ Lâm cũng phất lên như diều gặp gió, người muốn cưới Lâm Gia Nghi nhiều vô số kể.

Ngộ nhỡ Lâm Gia Nghi bị người khác cướp đi thì làm sao bây giờ, với nhà họ Quân bọn họ, đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì cho cam.

Bởi vì dưới góc nhìn của bà ta, phải kết thành thông gia với nhà họ Lâm thì mới là hai thế lực hùng mạnh cùng nhập về một phe, điều này sẽ giúp nhà họ Quân bọn họ càng phát triển hơn nữa.

Ngược lại, từ sau khi cưới cái đồ xui xẻo Hứa Thanh Tuệ về nhà, nhà họ Quân bọn họ cứ liên tục gặp những chuyện đâu đâu.

Bà ta nghĩ đến chuyện này, dần dần trong lòng lại hình thành một ý đồ khác.

Chỉ thấy ánh mắt bà ta đảo láo liên về phía Hứa Thanh Khê, nở nụ cười như có như không lên tiếng: “Bố ạ, tính ra thì Nhật Đình về nhà cũng hai tháng có lẻ rồi, con thấy hai đứa bọn nó cũng tình cảm thắm thiết lắm, chắc nguyện vọng của bố chẳng mấy chốc sẽ thành sự thật rồi.”
Bà ta nói xong lại xoay người sang, ra vẻ hỏi thăm Hứa Thanh Khê: “Thanh Tuệ này, gần đây có đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Hứa Thanh Khê sững sờ không hiểu bà ta đang nói gì, vừa kịp hiểu ra bà ta đang hỏi chuyện mang thai, lúc bấy giờ cô mới nhận ra ánh mắt sốt ruột của ông Hai Phong.

Cô vẫn luôn biết là từ trước đến nay, ông cụ cực kỳ hy vọng được ôm chắt trai, chỉ biết áy náy nhìn sang ông cụ.

“Cháu xin lỗi ông nội ạ, cháu vẫn chưa có thai.”
Cô nói xong, chỉ thấy đôi mắt ông Hai Phong lóe lên chút cảm xúc thất vọng.

Đúng lúc cô định nói vài câu an ủi, bà Kim Hồng lại khó chịu nhíu mày.

“Sao lại thế, chẳng phải những ngày này tôi còn đưa không ít thuốc bổ cho cô sao, mà chẳng phải cô với Nhật Đình cũng thân mật nhiều lần lắm sao, tại sao bây giờ bụng dạ vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Bà ta không hề e dè, nói huỵch những chuyện giường chiếu tế nhị ra trước mặt mọi người, khiến Hứa Thanh Khê vừa xấu hổ vừa buồn bực không thôi.

Ông Hai Phong cũng không chú ý điều này, vấn đề mà ông cụ quan tâm hơn cả chính là chuyện chưa có thai.

Ông cụ ân cần nhìn về phía Hứa Thanh Khê, lo lắng hỏi: “Thanh Tuệ, có chuyện gì xảy ra vậy, là bởi vì gần đây áp lực quá hay sao? Hay là bởi vì chuyện khác?”
Hứa Thanh Khê nghe ông cụ hỏi thăm, lại thấy khuôn mặt hả hê của bà Kim Hồng, cô lại cười lạnh trong lòng.

Sao cô lại không biết chứ, bà Kim Hồng lôi chuyện đứa con ra nói là để kiếm rắc rối cho cô đây mà, thật đúng là mỗi giây mỗi phút đều không tha cho cô.


Bà Kim Hồng không biết Hứa Thanh Khê đã đoán được ý đồ của bà ta.

Bà ta thấy Hứa Thanh Khê không trả lời, nhanh nhảu ra vẻ lo âu bày tỏ ý kiến: “Chuyện này không có động tĩnh thì sao mà được.

Vốn dĩ Nhật Đình nhà chúng ta là cháu trai đích tôn mà, nếu không có huyết thống nối dõi, cũng không thể không có đời sau để lo việc hương khói được.”
Bà ta vừa nói xong, ông Hai Phong cũng nhíu mày.

Lúc này, Quân Phong Lan như nhai trúng kịch bản hôm nay của chị dâu, bắt đầu xen mồm tung hứng với bà ta: “Chị dâu nói không sai chút nào, cháu dâu, nhà chúng tôi không yêu cầu cháu phải được như người ta, rằng hai năm bế hai đứa, nhưng ít nhất cũng phải được một mụn con chứ, lề mề mãi không có động tĩnh thế này, sao lại vô lý vậy nhỉ.”
Bà Kim Hồng thấy Quân Phong Lan về phe mình, lại còn đệm lời nói theo mình, trong mắt dần hiện lên ý cười.

Bà ta thấy vẻ mặt Hứa Thanh Khê càng lúc càng khó coi, bắt đầu mở miệng không có ý tốt.

“Thanh Tuệ, mặc dù nói thế này có hơi khó nghe, nhưng chúng tôi cũng chỉ muốn nhanh chóng được bế bồng cháu trai thôi, tôi biết thanh niên các cô các cậu đều thích cái kiểu không gian riêng tư, chỉ hai người ở bên nhau, nhưng một năm không có thì thôi, đừng nói là năm thứ hai cũng không thể có chứ?”
Hứa Thanh Khê nghe bọn họ một người nói một câu, hai người chị hát em ca, không tức giận là không thể nào.

Vì sao cô lại không mang thai được, cũng không tin là trong lòng hai người này không biết rõ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lại chợt lóe lên sự châm chọc, chợt ra vẻ khổ sở trả lời: “Mẹ nói đúng lắm, thật ra chuyện này con là con dâu cũng cảm thấy kỳ lạ, làm sao mà mãi vẫn chưa có thai được nhỉ? Con và Nhật Đình đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, không ai có vấn đề gì cả.”
Vốn dĩ bà Kim Hồng không hề biết bọn họ đã đến bệnh viện kiểm tra, nghe cô nói thế thì sắc mặt khẽ thay đổi.

Ngược lại là Quân Nhật Đình, người từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh không nói chen vào, rốt cuộc anh cũng nghe ra có điều gì đó không thích hợp.

Đôi mắt anh nặng nề suy tư, cũng không biết anh nghĩ ra chuyện gì, bỗng nhiên lại ngước mắt nhìn sang Hứa Thanh Khê.

Đúng lúc Hứa Thanh Khê cũng ngoảnh sang nhìn anh, không khỏi ngạc nhiên sững sờ.

Còn chưa cho cô cơ hội nghĩ xem Quân Nhật Đình có ý gì, thì chỉ thấy anh đã nói chuyện đỡ lời cho mình.

“Chuyện con cái không thể ép buộc như thế được, cứ để đứa bé thích đến bao giờ thì đến, mà trước mắt tình hình công ty cũng vừa mới ổn định, còn nhiều việc cần Thanh Tuệ phải tự xử lý.”
Dứt lời, anh lại như nhớ ra điều gì nên bổ sung một câu: “Thanh Tuệ rất có tài năng trong lĩnh vực thiết kế, đợi một thời gian nữa đi, chắc chắn lúc đó cô ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ trong giới thiết kế, chỉ có như vậy mới không khiến tài năng trời phú của cô ấy bị mai một, trở thành bà chủ gia đình.”
Nghe anh nói câu này, cả bà Kim Hồng và ông Hai Phong đều nhíu mày lại.

“Nhật Đình, ông hiểu ý cháu, nhưng chuyện này cũng không thể chậm trễ được, chờ sinh con xong thì trong nhà cũng có nhiều người hỗ trợ chăm nom mà, Thanh Tuệ thích sự nghiệp thì lại dốc sức làm việc bù, ông cũng sẽ không ngăn cản.”
Ông Hai Phong nói tiếp với vẻ không đồng ý: “Dù sao, ông không cần biết các cháu muốn lập nghiệp kiểu gì, chỉ cần biết chuyện con cháu tuyệt đối không thể kéo dài.”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cùng liếc nhau một cái, hiển nhiên ông cụ rất kiên quyết với chuyện này.

Hai người cũng không biết nên nói thêm gì nữa, chỉ có thể im lặng thay câu trả lời.


Bà Kim Hồng lại không hài lòng lắm.

Bởi vì mục đích mà bà ta mong muốn vẫn chưa đạt được.

Bà ta liếc mắt nhìn sang hai người đang im lặng, ông Hai Phong và Hứa Thanh Khê, lại đổi đề tài nói chuyện, bắt đầu triển khai kế hoạch khác trong đầu: “Bố đã nóng lòng được bế chắt như vậy, con thấy hay là thế này đi, trùng hợp là con cũng quen một Bác sĩ, là một chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực này, người này vừa trở về từ nước Mỹ, rất có tên tuổi trong giới Y học, để chút nữa con đưa Thanh Tuệ đi kiểm tra xem sao.”
Bà ta nói hết câu lại ngoảnh sang nhìn Hứa Thanh Khê, cười cười ra vẻ mẹ hiền vô cùng.

“Tuy rằng hai đứa đã đến bệnh viện kiểm tra, nhưng cũng khó tránh trường hợp kiểm tra sai, chúng ta kiểm tra lại cũng được.”
Hứa Thanh Khê nhìn dáng vẻ này của bà ta, khẽ cau mày lại.

Chẳng biết tại sao, cô vẫn luôn cảm thấy lúc bà Kim Hồng nói những câu này còn ẩn chứa mục đích gì khác nữa, nhưng thấy ông Hai Phong cũng đồng ý với lời con dâu, cô cũng không tiện từ chối, đành phải đồng ý bà ta.

“Được ạ, hôm nào kiểm tra, phiền mẹ nhớ nói trước cho con biết một tiếng.”
Bà Kim Hồng thấy cô đồng ý nhanh gọn như vậy, nụ cười hờ hững không hề chạm đến đáy mắt, trả lời lại: “Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp lịch kiểm tra.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chỉ có thể gật đầu.

Cũng không biết có phải do mục đích đã hoàn thành hay không, sau đó bà Kim Hồng cũng không kiếm cớ gây sự gì nữa, bầu không khí trên bàn ăn lại trở về bình yên hòa thuận.

Chẳng mấy chốc, người một nhà đã dùng xong bữa cơm.

Sau bữa ăn, ông cụ muốn đi tìm bạn già để chơi cờ, mọi người cũng nhanh chóng giải tán khỏi đây.

Hứa Thanh Khê đi theo Quân Nhật Đình về bên nhà mới.

Đúng lúc cô chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên giọng nói của Quân Nhật Đình vang lên sau lưng.

“Vừa rồi cô có thể không đồng ý với lời hẹn kiểm tra của mẹ tôi.”
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, bước chân hơi ngừng lại, bỗng nhiên cô trả lời với vẻ không thèm để ý: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là kiểm tra thôi mà, cũng không tổn thương cơ thể gì.”.