Hứa Hải Minh nhìn dãy số hiện trên điện thoại, vẻ mặt vốn lạnh lùng trong nháy mắt dịu xuống, trở nên tràn đầy tình yêu thương.

"Con gái cưng cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho bố rồi."
Đúng là như vậy, người gọi điện thoại tới quả thật là Hứa Thanh Tuệ.

Cũng từ thái độ trong việc này mà có thể thấy được Hứa Hải Minh đối xử với hai người con gái vô cùng khác biệt.

"Hừ, nếu con không gọi điện thoại cho bố thì có phải bố sẽ tặng công ty cho người khác luôn không?"
Trong điện thoại, Hứa Thanh Tuệ ngang ngược hỏi.

"Sao có thể chứ?"
Hứa Hải Minh hệt như một ông bố cuồng con gái dỗ dành cô.

"Con gái cưng, có phải con nghe được tin đồn gì không? Sao bố lại tùy tiện đem cái gì của con đi cho người khác được?”
Hứa Thanh Tuệ hừ lạnh: "Còn nói không.

Con nghe nói, không ít hạng mục trong nội bộ công ty đều đã bị Tập đoàn Phong Quân cướp đi, chắc chắn đây là ý do con điếm Hứa Thanh Khê đề xuất."
Cô nói xong, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ: "Bố, sao bố có thể bao che cho nó làm như vậy!"
Hứa Hải Minh nghe cô nói như thế, thì biết ngay chuyện mà Hứa Thanh Tuệ đang nói là chuyện gì.

"Con gái cưng, con bình tĩnh lại trước đã.


Bố giải thích cho con nghe được không?"
Ông an ủi, kiên nhẫn đến lạ thường.

Nếu Hứa Thanh Khê ở đây, sợ rằng cô ta sẽ nghĩ là ông đã bị ma nhập.

Hứa Thanh Tuệ dù bất mãn nhưng vẫn bình tĩnh lại phần nào, lạnh giọng nói: "Được thôi, tôi cho ông cơ hội giải thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Hải Minh thấy thế, vội vàng kể lại chuyện công ty bị tổn thất.

Cuối cùng cũng không quên mắng Hứa Thanh Khê.

"Nói cho cùng cũng là do con điếm đó không biết lôi kéo người khác, không tài nào thuyết phục được Quân Nhật Đình."
Ông nói đến đây thì dừng lại như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười nói: "Mặc dù lần này công ty gặp một số tổn thất, nhưng bố cũng không phải ăn chay.

Những hạng mục cho đi đều là những hạng mục có lợi nhuận rất nhỏ, không có không gian để phát triển, nên cũng không tính là tổn thất.

Quan trọng nhất là duy trì được sự cân bằng như hiện tại là được rồi.

Đợi con quay về, toàn bộ công ty vẫn sẽ là của con, Quân Nhật Đình cũng thế, cũng không thể chạy thoát khỏi con được."
Hứa Thanh Tuệ nghe xong, cũng hiểu được ý của ông.

Tuy trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ nói một chút về những chuyện gần đây với Hứa Hải Minh.

Về phía Hứa Thanh Khê, cô căn bản không hề biết Hứa Thanh Tuệ gọi điện thoại về.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô liền vùi đầu vào công việc.

Vào buổi tối, Quân Nhật Đình trở về, biết ban ngày Hứa Thanh Khê đi bệnh viện với bà Kim Hồng, thuận miệng hỏi tình hình.

"Kiểm tra thế nào?"
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt một chút, đáp lại: "Tôi không rõ nữa, họ nói ngày mai mới có báo cáo."
Quân Nhật Đình gật đầu, không nói gì.

Sau khi hai người dùng cơm xong, một người đi vẽ bản thiết kế, một người đến phòng đọc sách làm việc, hòa thuận vô cùng.

Chờ đến ngày thứ hai, khi hai người vừa rời giường, bà Kim Hồng đã cho dì Ba tới.

"Cậu cả, mợ cả, bà chủ mời hai người đến nhà chính ăn cơm."
Quân Nhật Đình nhíu mày, vào lúc anh chuẩn bị hỏi thăm có chuyện gì, dì Ba như đã hiểu mà nói tiếp: "Bà chủ nói ông cụ cũng đang ở đây, cậu chủ và mợ chủ đừng để ông cụ chờ lâu."
Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể nén lại những lời muốn nói, gật đầu trả lời: "Tôi đã biết, một lát nữa chúng tôi sẽ qua."
Dì Ba nhận được đáp án cụ thể, gật đầu rời đi.


Sau khi bà đi, Hứa Thanh Khê bất giác nhìn về phía Quân Nhật Đình, cô cứ cảm thấy việc bà Kim Hồng gọi bọn họ đi qua không phải là chuyện tốt.

"Anh nói xem mẹ gọi chúng ta đi qua để làm gì?"
Cô tò mò hỏi, Quân Nhật Đình lắc đầu.

"Không biết nữa, nhưng mà đi qua là biết ngay, đi thôi, đừng để ông chờ chúng ta."
Hứa Thanh Khê thấy thế, chỉ có thể gật đầu, đi qua với anh.

Chưa đầy một lát, hai người đã đến nhà chính, rồi lại phát hiện tất cả mọi người đều đang ngồi ở phòng khách.

Ông Hai Phong nhìn hai người đến, lông mày cau lại nhìn bà Kim Hồng, khó hiểu nói: "Con của thằng cả, mới sáng sớm con đã gọi chúng ta đến, có chuyện gì muốn nói sao?"
Bà Kim Hồng nghe vậy, nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê phát hiện ánh mắt của bà, bất giác cảm thấy việc này có liên quan đến cô.

Khi cô còn đang đoán xem có chuyện gì thì chỉ thấy bà Kim Hồng bỗng nhiên nặng nề mở miệng: "Bố, hôm trước không phải con bảo Thanh Tuệ đi kiểm tra sao? Hôm qua chúng con đi, hôm nay đã có báo cáo kiểm tra, kết quả này làm con không thể không gọi mọi người đến."
Bà ta vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Ông Hai và Quân Nhật Đình cùng run rẩy, chỉ có trong mắt Quân Phong Lan đầy vẻ cười cợt trên nỗi đau của người khác.

Nhưng cô ta không lên tiếng, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở trên ghế sô pha chờ xem kịch.

Ngược lại, khi Hứa Thanh Khê nghe xong câu này thì nhẹ nhàng thở ra.

Vì cô đã biết bà Kim Hồng sắp nói chuyện gì.

Cô nghĩ đến điều này, ra vẻ căng thẳng bất an.

"Chẳng lẽ thật sự có vấn đề gì?"
Bà Kim Hồng thấy sự bất an của cô, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, nhưng nhanh chóng kìm nén lại.

Bà ta không thèm để ý Hứa Thanh Khê mà đặt báo cáo lên trên bàn, thẳng thắn nói: "May là tôi gọi cho bạn của tôi nhờ kiểm tra lại một lần, nếu không, chuyện này liên quan đến hương hỏa của nhà chúng tôi, cô không đảm đương nổi đâu!"
Bà ta nói, ánh mắt hung hăng như thể muốn róc xương lóc thịt Hứa Thanh Khê, sau đó nói với Ông Hai: "Bố, đây là báo cáo bệnh viện mới đưa tới vào sáng nay, bố xem qua đi."
Ông Hai nghe vậy, nhìn lướt qua Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình mà không hề động đậy.

Quân Nhật Đình thấy thế, cầm lấy báo cáo lại nhìn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, đương nhiên là trừ Hứa Thanh Khê.

Dù sao thì cô cũng đã biết nội dung của bản báo cáo này, đơn giản là chuyện cô không thể sinh.

Nhưng chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cô, dù cho bà Kim Hồng khăng khăng cho rằng cô không thể sinh, cô biết bên phía Hứa Hải Minh chắc chắn sẽ có cách để chứng minh cô có thể sinh.


Dù vậy, cô vẫn ra vẻ, giả bộ như mình đang rất căng thẳng, chờ bà Kim Hồng gây ầm ĩ.

Ai ngờ rằng, cô chưa thấy bà Kim Hồng gây ầm ĩ, mà đã nghe được giọng điệu nghi ngờ của Quân Nhật Đình.

"Mẹ, có phải mẹ nhầm rồi không, kết quả của bản báo cáo kiểm tra rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì."
Anh nói, hoang mang nhìn về phía bà Kim Hồng.

"Sao lại như thế?"
Bà Kim Hồng không tin nổi mở miệng.

Ngay cả Quân Phong Lan đang xem kịch vui cũng ngưng lại ý cười.

Ông Hai nhìn vẻ mặt bà ta thay đổi, bảo Quân Nhật Đình đưa bản báo cáo cho ông xem thử.

"Quả thật là không có vấn đề gì, vợ của thằng cả, có phải con nhầm rồi không?"
Ông Hai cùng Quân Thanh xác nhận, nhìn về phía bà Kim Hồng.

Bà Kim Hồng không tin chuyện kì lạ này, cướp lại bản báo cáo từ trong tay Quân Thanh.

"Tại sao lại như thế này?"
Bà ta nhìn hai chữ khỏe mạnh trên bản báo cáo, ngây ngẩn cả người.

Đợi bà ta hoàn hồn lại, vẻ mặt trở nên nặng nề hơn.

Những người khác nhìn vẻ mặt của bà ta, chỉ cảm thấy hoang mang vô cùng.

"Vợ của thằng cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông Hai hỏi lại lần nữa.

Bà Kim Hồng nghe vậy, nghĩ đến lời bà mới vừa nói, vẻ mặt hơi thay đổi, cố gắng nhẫn nhịn nói: "Có thể là con nhìn nhầm ạ."
Bà ta nói, muốn bỏ qua chuyện này, Hứa Thanh Khê lại không hề có ý định buông tha cho bà ta dễ dạng như vậy.

Cô ra vẻ quan tâm nói: "Mẹ, mẹ sao thế? Sao trông mẹ có vẻ không vui lắm?"
Bà Kim Hồng nghe nói như thế, nghiến răng nghiến lợi một lúc, nhưng ở trước mặt ông Hai, bà ta chỉ có thể miễn cưỡng cười nói không có chuyện gì..