Hà Thanh Vận vừa nghe được câu nói này, cả người lập tức trở nên cứng đờ.

Cô ta không ngờ rằng người phụ nữ tên Hứa Thanh Tuệ kia, lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế này.

Ngay cả việc hợp tác với thương hiệu RC cũng là do một tay Hứa Thanh Tuệ thúc đẩy.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là cô ta không dám chạy đến trước mặt Quân Nhật Đình để mà chất vấn.

Cũng vì vậy mà khi cô ta đứng ở trước mặt của Lý Dương Châu, cho dù đã thẹn đỏ cả mặt cũng không thể nói ra một chữ nào.

Lý Dương Châu nhìn liếc qua một cái, sao bà lại không hiểu được chứ, nhưng đến cuối cùng vẫn không kiên nhẫn phẩy tay một cái.

“Nếu không còn vấn đề gì khác nữa thì ra ngoài đi, tôi vẫn còn việc cần phải giải quyết.”
Hà Thanh Vận thấy vậy cũng chỉ có thể cắn răng rời đi, nhưng mà trong lòng cô ta vẫn không hề cam tâm.

Cô ta vừa đi tới ngã rẽ ở phía đầu hành lang, đột nhiên lại nghĩ tới Lâm Gia Nghi và con điếm Hứa Thanh Tuệ kia từ trước tới nay vẫn luôn không hợp nhau, nếu như để cho cô ta biết được, sau khi cô ta rời đi, người thay thế vị trí của cô ta chính là Hứa Thanh Tuệ, vậy thì cô ta nhất định sẽ đi xử lý con điếm kia.

Hà Thanh Vận nghĩ vậy xong thì lập tức vội vàng lấy điện thoại di động ra, chủ động mời Lâm Gia Nghi đi ăn cơm tối.


Đến buổi tối, hai người gặp mặt nhau ở nhà hàng.

Lâm Gia Nghi liếc mắt nhìn Hà Thanh Vận, nhướn mày dò hỏi: “Hôm nay sao lại nghĩ đến việc mời tôi đi ăn vậy?”
“Đừng nói nữa, từ sau khi cô rời đi, công ty càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi nữa rồi.”
Sau khi Hà Thanh Vận ngồi xuống, thì không ngừng thở phì phò kể lại hết một lượt những chuyện đã xảy ra gần đây.

“Con điếm Hứa Thanh Tuệ kia hiện giờ đang thúc đẩy kế hoạch hợp tác với RC, công ty mẹ ở bên kia đã thăng chức cho cô ta lên thành Trưởng phòng rồi, chờ quan sát thêm trong một khoảng thời gian nữa thôi thì cô ta có thể chính thức nhậm chức rồi.”
“Cái gì cơ?”
Lâm Gia Nghi kêu lên một tiếng thất thanh, đáy mắt dâng lên sự tức giận.

Cô ta bị đuổi ra khỏi công ty, còn con điếm Hứa Thanh Tuệ kia thì lại được thăng chức.

Cô ta càng nghĩ càng thấy tức giận, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện gần đây con đ* kia chiếm được quyền thế ở khắp nơi, dẫn đến việc cô ta hoàn toàn không có cơ hội để ra tay, chỉ có thể bức bối mà ngồi ngây ngẩn ở trong nhà mà thôi.

Hà Thanh Vận không biết suy nghĩ trong lòng của Lâm Gia Nghi, nhưng mà Hà Thanh Vận lại không hề để lỡ mất lửa giận đã được nhóm lên ở trong đáy mắt của cô ta, ngay lập tức đổ thêm dầu vào lửa.

“Gia Nghi, cô không biết là người đàn bà đó hiện giờ ở trong công ty đang đắc ý đến như thế nào đâu, hơn nữa tôi còn cảm thấy bất công thay cho cô, rõ ràng là cô không có liên quan gì đến chuyện lúc trước, rõ ràng là sai lầm do con điếm kia làm ra, nhưng mà đến cuối cùng người bị đuổi việc lại là cô, còn con điếm kia lại chẳng hề gì, lại còn được thăng chức.”
Hà Thanh Vận nói xong, thấy Lâm Gia Nghi cắn răng không nói, lại không ngừng cố gắng châm thêm một ngòi nổ nữa.

“Còn nữa, hôm nay cô ta đã đến dọn phòng làm việc trước kia của cô, bảo người ta phải quét dọn tổng vệ sinh một lần thì thôi cũng chẳng nói làm gì, đã thế cô ta còn sai người vứt hết tất cả đồ đạc lúc trước của cô đi rồi.”
Kèm theo những lời vừa mới được Hà Thanh Vận nói ra này, sợi dây thần kinh căng thẳng của Lâm Gia Nghi cũng vang lên một tiếng “Cạch” rồi gãy vụn.

“Chết tiệt, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con điếm kia đâu!”
Lâm Gia Nghi hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu ác độc, nhưng lại không hề chú ý tới sự đắc ý trong ánh mắt của Hà Thanh Vận.

Đấu đi, đấu đi.

Chờ các người đấu đá đến mức cả hai con hổ đều đã bị què rồi thì Hà Thanh Vận tôi đây chỉ cần ngồi không thôi cũng có thể làm ngư ông đắc lợi.

Không sai, sở dĩ lần này cô ta gọi Lâm Gia Nghi đến, chính là vì muốn mượn đao giết người.

Trước kia cô ta cũng đã từng nói qua, cô ta và Lê Gia Bảo đã nhìn chằm chằm vị trí Trưởng phòng này từ lâu rồi, làm sao cô ta có thể cam tâm để cho một người không có chỗ nào vượt trội hơn so với cô ta ngồi lên được!
Hơn nữa từ trước khi vào công ty, cô ta cũng đã tìm hiểu vị trí Trưởng phòng này rồi, nếu như không phải trước đó vẫn luôn bị Lâm Gia Hân chắn đường, cô ta đã đi tranh thủ từ sớm rồi.

Lâm Gia Nghi ở bên này, bởi vì quá tức giận cho nên không phát hiện ra được những tính toán nhỏ nhặt của cô ta.


Thậm chí, bữa cơm này Lâm Gia Nghi có ăn nhưng cũng không sao mà nuốt trôi xuống được, dù sao thì cô ta cũng đã bị tức đến no bụng rồi.

Sau khi ăn xong, cô ta cần phải trở về nghĩ biện pháp xử lý Hứa Thanh Tuệ kia cho nên liền từ chối đề nghị tiếp theo của Hà Thanh Vận, trực tiếp lái xe về thẳng nhà họ Lâm.

Sau khi về đến nhà, Lâm Gia Nghi hung hăng ném túi xách sang một bên, khuôn mặt tràn đầy vẻ căng thẳng ngồi bịch xuống ghế sô pha.

Cô ta cũng không biết người phụ nữ tên Hứa Thanh Tuệ kia rốt cuộc có vận cứt chó gì, sao có thể hết lần này đến lần khác đều thoát được khỏi sự tính toán của cô ta!
Nhưng trước mắt, cô ta đã bị thất bại mấy lần rồi, Hứa Thanh Tuệ bên kia chắc chắn sẽ có lòng đề phòng đối với cô ta, muốn tiếp tục ra tay với Hứa Thanh Tuệ thực sự là chuyện không thể.

Nhưng mà cô ta cũng không thể cứ ngồi không chờ chết được, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, địa vị của con điếm Hứa Thanh Tuệ kia ở trong nhà họ Quân sẽ càng ngày càng thêm vững chắc mất.

Lâm Gia Nghi nghĩ tới đây, trong lòng cũng dần dần hiện lên một ý tưởng.

Nếu như ban đầu ông cụ nhà họ Quân kia để cho hai người bọn họ kết hôn là vì đứa trẻ, vậy nếu như cô ta mang thai giọt máu nhà họ Quân trước Hứa Thanh Tuệ, cô ta không tin bọn họ lại không nhận nợ!
Đặc biệt là nhà họ Lâm bọn họ đã không phải là nhà họ Lâm của trước kia nữa rồi.

Nghĩ như vậy, cô ta càng cảm thấy được, kế hoạch này của cô ta có vẻ là sẽ phát huy được tác dụng.

Chờ sau khi cô ta dọn được vào nhà họ Quân ở rồi, đến lúc lúc đó cô ta sẽ từ từ thu phục con điếm Hứa Thanh Tuệ kia, cô ta nhất định sẽ hành hạ Hứa Thanh Tuệ đến mức khiến cho cô ta sống không bằng chết!
Hôm sau, Lâm Gia Nghi cố ý dậy từ rất sớm, sau đó đi đến nhà họ Quân.

“Gia Nghi, hôm nay làm sao lại nghĩ đến chuyện tới đây vậy?”
Bà Kim Hồng biết được Lâm Gia Nghi tới, vui mừng xuống lầu chào đón.

“Mấy ngày không gặp dì Hồng cho nên nhớ dì rồi.”
Cái miệng ngọt của Lâm Gia Nghi lần nào cũng vỗ đúng chỗ ngứa của bà Kim Hồng, khiến cho bà Kim Hồng rất là vui vẻ.

Hai người cười vang một hồi, Lâm Gia Nghi mới bắt đầu phô diễn tài năng diễn xuất của chính mình.

Chỉ thấy trên mặt cô ta tỏ ra phiền muộn, mở miệng nói: “Dì Hồng, nghe nói ở công ty, anh Nhật Đình đã cất nhắc Hứa Thanh Tuệ, để cho cô ta nắm giữ chức vụ Trưởng phòng, như vậy thì cháu sẽ không còn cơ hội nữa rồi có phải hay không?”
Bà Kim Hồng vẫn chưa biết chuyện ở công ty, vừa nghe thấy cô ta nói như vậy thì trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó lại càng cảm thấy Quân Nhật Đình đã làm bừa rồi.

Chức vị quan trọng như Trưởng phòng thế mà lại giao cho ngôi sao chổi Hứa Thanh Tuệ kia, cũng không sợ công ty bị phá hoại hay sao.

Nhưng mà trước mắt không phải là lúc để cho bà ta đi so đo những điều này, bà ta phải an ủi người ở trước mặt trước, nếu không lỡ như để cho Gia Nghi từ bỏ ý định với Nhật Đình nhà bà ta rồi, vậy thì rất có thể sẽ mất nhiều hơn được.

“Sao lại biết? Chắc chắn là vì mấy vị trí quan trọng trong công ty bị trống cho nên Nhật Đình của cháu mới để cho cô ta tạm thời quản lý mà thôi, không hề có liên quan đến chuyện tình cảm gì hết đâu.”

Lâm Gia Nghi nghe nói như vậy, làm bộ như không tin nhìn bà ta: “Có thật không ạ? Anh Nhật Đình không có tình cảm gì với cô ta sao?”
Bà Kim Hồng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Yên tâm đi, về điều này thì dì vẫn có thể khẳng định chắc chắn được, cuộc hôn nhân này vốn dĩ cũng là do ông cụ sắp đặt, bọn họ sống chung chẳng qua cũng chỉ là vì ông cụ muốn có chắt trai mà thôi.”
Lâm Gia Nghi nghe nói như vậy, ánh mắt cô ta đột nhiên lóe sáng.

“Cho nên chỉ cần mang thai giọt máu nhà họ Quân rồi, thì có thể gả cho anh Nhật Đình có phải không ạ?”
Cô ta mừng rỡ nhìn bà Kim Hồng, nhưng sau đó rất nhanh lại lộ ra vẻ mất mát.

“Sớm biết như vậy thì ban đầu cháu nên tỏ tình với anh Nhật Đình sớm hơn mới phải, từ trước tới giờ anh Nhật Đình chưa từng từ chối cháu điều gì, có lẽ là anh ấy nhất định sẽ đồng ý, sau đó lại danh chính ngôn thuận làm lễ kết hôn, đến bây giờ có lẽ cháu cũng có thể đã có thai rồi.”
Lâm Gia Nghi nói với bà Kim Hồng, trong câu nói trước sau đều mang theo ý ám chỉ ngầm.

Mà bà Kim Hồng nghe xong lời cô ta nói, đầu óc nhất thời cũng giống như được nước thánh nhà Phật rửa sạch vậy.

Đúng vậy, lúc đầu ông cụ để cho hai người kết hôn cũng chỉ là vì đứa trẻ, nếu như bà ta có thể khiến cho Lâm Gia Nghi mang thai giọt máu nhà họ Quân trước Hứa Thanh Tuệ, đến lúc đó, ông cụ nhất định cũng không thể nói gì khác được nữa, tất nhiên cũng sẽ cho Gia Nghi một đáp án vừa lòng.

“Gia Nghi, dì có cách để cho cháu có thể gả vào nhà họ Quân rồi!”
Bà Kim Hồng nghĩ tới đây thì kích động nhìn về phía Lâm Gia Nghi.

“Cách gì ạ?”.

ngôn tình sủng
Mặc dù Lâm Gia Nghi đã đoán được có thể là bà Kim Hồng đã hiểu được mình ý, nhưng cô ta vẫn tỏ ra giống như không hề hay biết điều gì, ngơ ngác hỏi lại.

Bà Kim Hồng căn bản không phát hiện ra những chi tiết này, hào hứng nói ra ý tưởng mà bà ta vừa mới nghĩ tới cho Lâm Gia Nghi.

“Chỉ cần cháu có thể dẫn trước tỷ số, mang thai trước Hứa Thanh Tuệ, ông cụ sẽ không thể nào mặc kệ mà không để ý tới, đến lúc đó tất nhiên sẽ bảo bọn họ ly hôn, sau đó bảo Nhật Đình cưới cháu!”
Lâm Gia Nghi nghe nói như vậy thì trong mắt thoáng qua một sự hài lòng, nhưng trên mặt vẫn không có gì thay đổi, ngược lại còn lóe lên một chút bất an.

“Như vậy có được hay là không? Lỡ như anh Nhật Đình không đồng ý thì làm thế nào? Hơn nữa, bây giờ anh Nhật Đình cũng không để cho cháu lại gần anh ấy nữa rồi.”
Bà Kim Hồng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Chuyện này cứ giao cho dì, cháu chỉ cần an tâm mang thai, đến lúc đó nó không đồng ý thì cũng phải đồng ý! Chuyện này cũng không thể nào chỉ do nó quyết là được!”.