Khoảng 11 giờ tối, Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ mới chia tay nhau.

Sau đó anh mới rời nhà chính trở về nhà mình.

Sợ làm phiền Hứa Thanh Khê đã nghỉ ngơi, anh bước đi nhẹ nhàng.

Không ngờ vừa bước vào phòng thì thấy người nằm trên bàn làm việc.

Ánh sáng màu trắng chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Thanh Khê.

Quân Nhật Đình thận trọng bước tới, nhìn thấy cô đang ngủ say như một đứa trẻ, trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.

Anh tưởng rằng Hứa Thanh Khê đang đợi mình về mà lại vô tình ngủ quên.

Nghĩ vậy, anh cúi xuống nhẹ nhàng bế cô lên.

Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, Hứa Thanh Khê vẫn bị đánh thức.

Cô bàng hoàng mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ở trong vòng tay Quân Nhật Đình.

Trong đầu cô đang hỗn loạn, vô thức hỏi: “Anh về rồi sao?”

“Đã về rồi, ngủ tiếp đi.” Quân Nhật Đình nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Hứa Thanh Khê bối rối gật đầu, chủ động vòng tay ôm lấy cổ, đầu dựa vào ngực anh, tiếp tục ngủ say sưa.

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô nằm cuộn trong vòng tay của anh, trái tim anh cảm nhận được niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.

Anh nhẹ nhàng đặt Hứa Thanh Khê lên giường, sau đó mặc đồ ngủ, ôm cô ngủ một cách tự nhiên.

Trong đêm, hai con người ôm lấy nhau ngủ say sưa thật bình dị nhưng ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Khê tỉnh dậy, nhìn cảnh tượng hoàn mỹ trước mặt, cho dù đã trải qua vô số lần, cô cũng vẫn cảm thấy xao xuyến.

Nhìn lông mi của Quân Nhật Đình khẽ rung lên, cô bực bội ngồi dậy.

Tại sao cô lại bị người đàn ông này ám ảnh?
Đang suy nghĩ, sau lưng cô vang lên giọng khàn khàn của Quân Nhật Đình vừa tỉnh dậy: “Em dậy rồi à? Lần sau nếu anh về muộn thì không cần chờ, em cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh liền xuống giường đánh răng, rửa mặt.

Hứa Thanh Khê nhìn về phía sau lưng anh, cả người sững sờ.

‘Ai đang đợi anh chứ?’ Trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua.

Người đàn ông này nghĩ rằng cô đã đợi anh ấy đêm qua? Cô định mở miệng, nhưng cuối cùng không nói lời nào để giải thích.

Cô trả lời qua loa rồi rồi cũng đậy rửa mặt.

Trong lúc đó, Quân Nhật Đình đã mặc quần áo chỉnh tề.

Anh nhìn bóng dáng Hứa Thanh Khê trong phòng tắm nhẹ nhàng nói nói: “Anh xuống trước đây.

Hôm nay, anh sẽ qua nhà chính ăn sáng.

Xong xuôi, em cũng qua đó nhé.”
Hứa Thanh Khê nghe xong, thoáng ngây người nhưng không nói gì, ra ám hiệu là mình biết điều đó.

Phòng ăn bên nhà chính sáng nay cũng không khác gì tối qua.

Bà Kim Hồng liên tiếp hỏi Lê Ngọc Mỹ đủ thứ chuyện, bà không tiếc chỗ tạo cơ hội cho cô ta với con trai bà.

“Nhật Đình, Ngọc Mỹ cũng sắp tiếp quản công ty ở đây.

Vì vậy, con nhớ đưa Ngọc Mỹ đi xem công ty của con và giúp Ngọc Mỹ làm quen với quy trình của công ty.”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, trên mặt thoáng nở một nụ cười nói:

“May mà cô nhắc nhở, cháu vốn định đến thăm công ty của Nhật Đình vào sáng nay, nhưng hôm qua chúng cháu đã nói chuyện quá nhiều nên cháu đã quên nói với anh ấy.”
Nói xong, cô ta hướng đôi mắt xinh đẹp của mình sang nhìn Quân Nhật Đình, hỏi:
“Nhật Đình, anh có phiền không nếu em đến công ty với anh?”
Quân Nhật Đình nghe xong cười nói: “Nếu em muốn đến, tất nhiên anh sẽ nghênh đón.”
Thấy con trai không từ chối, bà Kim Hồng càng cười: “Ăn xong nhanh đi, rồi cả hai cùng nhau đến công ty.”
Lê Ngọc Mỹ gật đầu vâng vâng dạ dạ.

Hứa Thanh Khê ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình, nghe cuộc trò chuyện của họ, cảm thấy rất khó chịu.

Đặc biệt là Quân Nhật Đình không từ chối Lê Ngọc Mỹ, mà còn để cho sự chua xót mà cô đã cố kìm nén tối qua lại bùng lên.

Để tránh cho bản thân càng ngày càng không giống chính mình, cô vội vàng ăn cơm, giả bộ công ty còn có việc rồi đi trước.

Quân Nhật Đình vốn dĩ muốn tiễn cô, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Hứa Thanh Khê đã đi xa.

Bà Nga nhìn theo cô với ánh mắt đầy mỉa mai.

Hứa Thanh Khê đương nhiên không biết điều đó.

Cô bắt taxi đến văn phòng và được Khánh Vy thông báo rằng Tạ Minh Phượng đã trở lại.

Tuy nhiên, Hứa Thanh Khê lúc này rất buồn nên cũng không phản ứng quá mạnh.

Chỉ đáp qua loa rồi vừa bước vào phòng làm việc, để lại Khánh Vy với vẻ mặt thất thần.

Làm sao có một đêm trôi qua, cảm thấy thái độ của Hứa Thanh Khê đối với sự trở lại của Tạ Minh Phượng lại lạnh lùng như vậy.

Đương nhiên Khánh Vy không biết, tâm tư của cô đang hướng về Quân Nhật Đình.

Cô băn khoăn không biết bây giờ hai người đã đến công ty chưa và sẽ làm gì.

Vì điều này, cô như người mất hồn trong cả ngày trong công việc.

Ngay cả khi thảo luận về thiết kế với Minh Phượng, cô cũng lơ đãng khiến cô ta nổi đóa.

“Hứa Thanh Tuệ, chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy? Tôi không muốn nói thẳng.

Tìm ai khác làm việc với tôi đi.”
Hứa Thanh Khê định thần lại thì thấy vẻ mặt Tạ Minh Phượng đang giận dữ, biết đó là lỗi của mình, cô liên tục xin lỗi.

“Xin lỗi, cô nói đến đâu rồi?” Hứa Thanh Khê cố trấn tĩnh.

Tạ Minh Phượng tức giận nhìn cô rồi lẩm bẩm: “Thật sự không biết có phải là do tính cách của cô không, không hiểu Việt Hoàng nói giúp cô vì cái gì.”

Hứa Thanh Khê xoa mũi.

Lúc này cô mới biết lý do Tạ Minh Phượng quay lại là do Lê Việt Hoàng cố tình hòa giải giúp cô.

Tạ Minh Phượng tròn xoe mắt khi thấy biểu hiện của Hứa Thanh Khê, chỉ vào bản thảo thiết kế trên bàn, cố gắng nói lại lần nữa với sự thiếu kiên nhẫn.

“Phương án mà cô nhờ trợ lý đưa cho tôi trước đây, tôi thấy đúng là xu thế thị hiếu ở nước ngoài và trong nước có khác nhau.

Vì những năm gần đây yếu tố cổ điển bắt đầu rộ lên ở trong nước, nên giữ chúng cũng được, nhưng cô phải nghe lời tôi.”
Cô ta đã sử dụng kiến ​​thức chuyên môn và kinh nghiệm phong phú của mình để nói với Hứa Thanh Khê về bước tiếp theo của thiết kế.

Hứa Thanh Khê cũng buộc mình phải gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu và quay trở lại làm việc.

Cùng lúc đó, phía Lâm Gia Nghi cũng nhận được tin Lê Ngọc Mỹ đã đến nhà chính của họ Quân ở ít ngày.

“Ý cô là dì Hồng chủ động mời Ngọc Mỹ về đến nhà?” Cô ta nhìn cô trợ lý với vẻ mặt khó tin.

“Vâng, thưa chị.” Cô trợ lý lễ phép đáp.

Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Gia Nghi tràn đầy tức giận.

“À! Được đấy! Đây là dùng tôi làm lốp dự phòng sao?” Cô ta vừa nghiến răng vừa nói, không thể kiểm soát được lửa giận trong lòng.

Nhất là nghĩ đến tiếp cận bà Hồng bao lâu, không biết bà ta chỉ muốn cô là một kẻ đóng thế.

“Bà già chết tiệt, muốn tôi đây làm tay súng, còn muốn giúp con trai tìm lốp dự phòng?” Khi nói câu này, giọng cô ta đầy vẻ nhục nhã chưa từng có.

Cô đoán rằng nếu bà ta dám quay lại mai mối cho Lê Ngọc Mỹ và Quân Nhật Đình, bà ta trước mắt sẽ chưa để cho Lê Ngọc Mỹ về.

Vẻ mặt Lâm Gia Nghi dữ tợn nghĩ, đồng thời nhớ Hứa Thanh Khê, cô ta cố nén giận hỏi: “Hứa Thanh Tuệ thế nào rồi?”
“Bên phía Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa có gì đặc biệt.” Cô trợ lý đáp.

Lâm Gia Nghi cau mày khi nghe điều này: “Tiếp tục theo dõi thật sát.”
Mặc dù rất khó chịu trước sự lật mặt của bà Hồng, nhưng sự tồn tại của Hứa Thanh Khê vấn khiến cô khó chịu hơn, đó là cái gai ở trong tim cô, nên cô phải nhổ nó ra..