Quân Nhật Đình liếc Hứa Thanh Khê một cái rồi trịnh trọng nói: “Tài xế nói em gặp sự cố.”
Hóa ra người lái xe đã gọi điện cho Quân Nhật Đình kể lại lại tình hình trong lúc Hứa Thanh Khê đang viết lời khai tại đồn cảnh sát.

Anh nhìn xuống vết thương ở chân của cô và hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vết thương của em thế nào rồi?”
Đang nói chuyện, giọng nói của Lê Ngọc Mỹ vang lên từ phía sau lưng họ:
“Nhật Đình, Thanh Tuệ ổn chứ?”
Hứa Thanh Khê không khỏi giật mình khi thấy cô ta, nụ cười trên khóe miệng của cô trở nên đông cứng trong giây lát.

Chắc chắn họ đang ở cùng nhau khi tài xế gọi điện.

Nghĩ vậy, sự phức tạp không thể diễn tả nổi thoáng qua trong mắt cô.

Lê Ngọc Mỹ lúc này mới nhìn thấy Hứa Thanh Khê.

Cô ta làm ra vẻ vẻ quan tâm: “Hóa ra là cô Thanh Tuệ đang ở đây.

Tôi nghe nói rằng cô vừa bị tai nạn.

Không sao chứ?”
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, miễn cưỡng đáp: “Không sao, tài xế nói quá lên thôi.”
Cô vừa nói vừa khập khiễng bước đi mà không cần Quân Nhật Đình đỡ, cô không muốn nói thêm về chuyện xảy ra tối nay.

Quân Nhật Đình cau mày nhìn cô, trong giây lát anh nhận ra cô đang không vui.


Nhưng anh không hiểu tại sao cô lại khó chịu.

Nhưng chỉ một thoáng, anh thậm chí không thèm nghĩ về nó nữa.

Anh quay sang phía phía cô y tá đang ở gần đó nói: “Cô ấy có cần nhập viện không?”
Y tá sửng sốt, lắc đầu nói: “Xương cốt không bị thương, không cần nhập viện, chỉ cần thay băng đúng thời gian là được.”
Quân Nhật Đình gật đầu, lại quang sang Hứa Thanh Khê và nói: “Về nhà thôi.”
Hứa Thanh Khê nghe xong liền đi về phía cửa, nhưng cô chỉ có thể đi được vài bước đã phải dừng lại hít thở.

Lúc trước cô không cảm thấy đau, nhưng sau khi bôi thuốc, bây giờ cô lại có cảm giác như bị kim đâm khi di chuyển.

Khi thấy vậy, Lê Ngọc Mỹ vui vẻ hỏi: “Cô Thanh Tuệ, cô có muốn tôi mượn xe lăn cho cô không?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng không có ý định gây hấn, vừa định gật đầu, cơ thể cô đột nhiên bị ai đó nhấc bổng lên.

“A!” Cô thốt lên và vô thức ôm lấy Quân Nhật Đình, người vừa bế cô lên như công chúa.

Cùng lúc, cả Hứa Thanh Khê và Lê Ngọc Mỹ đều sững sờ.

Quân Nhật Đình chỉ liếc nhìn cô gái đang ở trên tay mình, và nói một lần nữa: “Về nhà thôi.”
Dứt lời, anh liền bước nhanh về phía trước.

Hồi lâu Hứa Thanh Khê mới tỉnh táo trở lại, khóe miệng khẽ cười mỉm, lo lắng trong lòng cũng không còn nữa.

Cô ngước mắt lên nhìn Nhật Đình đang ở gần sát trước mặt mình, yên tâm dựa vào vai của anh.

Nhưng cô cũng để ý gương mặt của Lê Ngọc Mỹ đi ngay phía sau.

Đèn ở bệnh viện ban đêm không đủ sáng khiến cô không nhìn rõ được cảm xúc của cô ta.

Lê Ngọc Mỹ không để ý đến ánh mắt của Hứa Thanh Khê, cô ta sững sờ một lúc rồi cũng đi theo.

Trong mắt cô ta cũng có ẩn ý gì đó sâu xa.

Sau đó ba người lên xe cùng đi về nhà.

Trên đường đi, ba người cùng trò chuyện, bầu không khí có vẻ thân thiện, nhưng Hứa Thanh Khê luôn cảm thấy khó xử.

Có thể là do bọn họ tán gẫu một lúc, lại tìm đến chủ đề tài chính mà cô không hiểu lắm, cô chỉ biết lắng nghe.

May mắn thay, cũng không mất nhiều thời gian để về đến nhà.

“Nhật Đình, đã muộn rồi, anh đưa Thanh Tuệ về trước đi, hôm khác chúng ta sẽ nói về kế hoạch của STG.” Lê Ngọc Mỹ vừa nói vừa bước xuống xe.”
“Tạm biệt Thanh Tuệ.” Cô ta tươi cười nhìn Hứa Thanh Khê.

Cô không biết tại sao cảm thấy lời nói này có chút kỳ quái, giống như giao lại Quân Nhật Đình cho cô.


Cô trong lòng suy tư, sau đó cũng lịch sự gật đầu chào tạm biệt:
“Tạm biệt Ngọc Mỹ.”
Quân Nhật Đình cũng vẫy tay chào Lê Ngọc Mỹ: “Ngày mai gặp lại.”
Lê Ngọc Mỹ khẽ tươi cười gật đầu.

Sau đó cô ta nhìn Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê rời đi.

Nét mặt của Lê Ngọc Mỹ lúc này trở nên rất khó đoán.

Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê trở về nhà mới, anh bế cô lên đến tận phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.

Anh nhìn lướt qua vết thương mà Hứa Thanh Khê đã băng bó, đôi chân quấn toàn băng trắng rất đáng ghét, nó khiến chân cô trở nên xấu xí.

Hứa Thanh Khê cũng nhận ra ánh mắt của anh, và rụt rè thu chân lại nói:
“Anh đang nhìn gì đó?”
Quân Nhật Đình nghe vậy liền nhìn lên mặt cô.

Anh thấy khuôn mặt cô lúc này hơi ửng đỏ vì xấu hổ, nhìn cô thật xinh đẹp.

Anh không thể kiềm lòng được liền tiến đến gần hơn.

Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình đang ngày càng ghé sát, cô thoáng xấu hổ và vô thức nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, có một cái chạm nhẹ vào môi cô và tiếp theo là một nụ hôn kéo dài không dứt.

Hai người ôm chặt lấy nhau đầy khao khát.

Ngay khi Quân Nhật Đình muốn thực hiện động tác tiếp theo, anh đã vô tình chạm vào vết thương của Hứa Thanh Khê.

Chỉ thoáng chốc, cơn đau râm ran khiến Hứa Thanh Khê lý trí trở lại.

Cô hít một hơi, đồng thời khẽ đẩy Quân Nhật Đình ra.

Anh vẫn đang ôm cô, nhìn vẻ đau đớn trên mặt vợ, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói:
“Lần này là do em đang bị thương, anh tạm buông tha cho em, khi khỏe lại em sẽ phải bù gấp đôi cho anh.”
Hứa Thanh Khê sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, trong mắt lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Quân Nhật Đình thấy vậy, cười tủm tỉm rồi ngồi dậy.

Anh nhìn đồng hồ bên giường, cười nói: “Muộn rồi, em có muốn anh tắm cho em không?”
Nói xong, anh liếc nhìn cái chân bị thương của Hứa Thanh Khê.

Cô đương nhiên biết anh sợ cô cử động bất tiện.

Nhưng vì câu nói vừa rồi của anh, cô không dám để anh giúp.

Chỉ sợ lúc chân cô khỏe lại, cô thực sẽ bị anh bắt “đền gấp đôi”.


“Không, em tự làm được.” Cô lắc đầu liên tục, nói xong liền bỏ chạy vào phòng tắm.

Quân Nhật Đình thấy bộ dạng của Hứa Thanh Khê, anh chỉ biết lắc đầu cười nhạt.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau đó là giọng nói của người quản gia:
“Cậu chủ, tài xế đã về, anh ấy nói rằng anh ấy muốn báo cáo với anh một số việc.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, liền đứng dậy đi theo quản gia đến gặp tài xế.

“Cậu chủ, theo lệnh của anh, chúng tôi đã truy tìm bọn xã hội đen và phát hiện chúng được thuê bởi ai đó.

Chúng tôi đã kiểm tra lịch sử giao dịch của họ và phát hiện bên kia đã thực hiện một số thủ thuật.

Khó có thể tìm ra cụ thể ai đứng sau.” Người tài xế nói.

Quân Nhật Đình cau mày khi nghe anh ta báo cáo tình hình.

Anh ta liếc nhìn tài xế một cái rồi lạnh lùng nói:
“Dù khó đến đâu, cũng phải kiểm tra cho tôi.

Tôi muốn xem ai dám động đến người nhà tôi.”
Tài xế kính cẩn cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi ngay.

Cùng lúc đó tại nhà họ Lâm, Lâm Gia Nghi vừa nhận được điện thoại từ trợ lý của mình, biết rằng đám côn đồ đã hành sự thất bại.

“Một lũ rác rưởi, ngay cả một con đàn bà cũng không xử lý được.” Cô ta tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại.

Giọng người trợ lý sau đó có chút lo lắng nói: “Cô chủ, lần này, chúng ta đã đánh động đến Quân Nhật Đình, liệu anh ta có tìm ra chúng ta không?”
Lâm Gia Nghi nghe vậy cũng cố gắng lấy lại lý trí, bĩnh tĩnh nói: “Đừng lo lắng, anh ta sẽ không tìm được đâu.

Cho dù có tìm được thứ gì, anh ta cũng sẽ không bao giờ biết được chúng ta đứng sau.

Tiếp tục theo dõi Hứa Thanh Tuệ chờ đợi cơ hội khác.”
Cô ta ra lệnh một lần nữa mà không cần mất một giây cân nhắc.

Lần này để cho kẻ thù may mắn thoát chết, thật sự đã khiến cô ta mất hứng.

Đương nhiên lần tới, cô ta sẽ không để cho Hứa Thanh Khê thoát nạn dễ dàng như vậy..