Quân Phong Lan đứng dậy còn rủa: “Chết tiệt! Có cơ hội tôi nhất định sẽ đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà họ Quân.”
Quân Nhật Đình hắng giọng: “Cô à? Cháu vẫn còn ở đây.”
Anh nhìn Quân Phong Lan cảnh cáo, ý tứ rất rõ ràng, nếu muốn đuổi ai ra khỏi nhà họ Quân, trước tiên phải hỏi ý của anh.

Quân Phong Lan run lên vì tức giận.

Cô ta định nói gì đó nhưng nghĩ đến những bài học trước đó, lời nói lên đến miệng rồi cũng phải nuốt lại.

Có lẽ cũng một phần sợ mình buột miệng lại thú nhận việc mình làm Hứa Thanh Khê bị thương.

Cô ta đẩy mạnh Quân Nhật Đình bằng bàn tay không bị thương, quay người đi về phía sân nhà.

Quân Nhật Đình tức giận nhìn theo bóng lưng cô út đang rời đi, đôi mắt anh nheo lại, sau đó quay lại phòng làm việc với vẻ mặt khó lường.

Còn Quân Phong Lan trở lại sân nhà mình, lửa giận trong lòng chưa thể dập tắt, trong mắt dường như có gì đó không vừa ý.

Cô ta đá vào ghế sô pha trút giận, nhưng không may va trúng vào chân ghế sô pha, cơn đau bất chợt khiến bà ta chảy nước mắt.

“Chết tiệt, ngay cả ghế sô pha cũng dám bắt nạt tôi.

Lại đây, ném cái ghế sô pha này đi cho tôi.” Cô ta giận dữ ra lệnh cho người giúp việc rồi đi thẳng về phòng mình.


Đúng lúc đó, điện thoại của cô ta liền reo lên.

Thì ra là Lâm Gia Nghi gọi tới.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Quân Phong Lan giận dữ vang lên trong điện thoại.

Lâm Gia Nghi sửng sốt hỏi: “Ai đã chọc giận cô vậy?”
Quân Phong Lan không kìm được vẻ giận dữ đáp lại: “Ngoài con chó cái Hứa Thanh Tuệ, còn ai trong gia đình này có thể khiến tôi tức giận?”
Lâm Gia Nghi nghe vậy, mặc dù rất muốn biết Hứa Thanh Khê đã làm gì, nhưng bây giờ Quân Phong Lan đang tức giận, cô ta không muốn đụng vào tổ kiến liền tìm cách an ủi:
“Được rồi, cô đừng tức giận, cô ta không đáng để cô phải tức giận, coi chừng tự mình giận đến sinh bệnh.”
Quân Phong Lan nghe Lâm Gia Nghi an ủi dần dần bình tĩnh lại, bỗng nhớ ra Lâm Gia Nghi chưa nói lý do gọi điện cho cô ta.

“Gia Nghi, nói chuyện nãy giờ, tôi vẫn chưa biết cô gọi có việc gì?” Cô ta hạ giọng.

Lâm Gia Nghi thấy cô ta có vẻ nguôi giận liền vào thẳng vấn đề: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, nhưng chúng ta đã lâu không gặp nhau.

Ngày mai tôi muốn muốn rủ cô đi mua sắm.”
Quân Phong Lan nghe vậy liền cong môi nói: “Tôi không đi nữa.

Tôi bị thương không muốn đi lại nhiều.”
Nghe vậy, Lâm Gia Nghi ngạc nhiên: “Tại sao cô lại bị thương?”
Cơn giận vốn đã được kìm nén lại được Quân Phong Lan phát tiết ra ngoài: “Còn không phải vì con chó cái Hứa Thanh Tuệ sao?”
Vừa nói, cô ta vừa nghĩ ra điều gì đó, liền nhắc nhở: “Gia Nghi, nếu cô thật sự muốn ngồi vào vị trí mợ chủ của nhà họ Quân, tốt nhất nên lấy lòng anh cả và chị dâu.

Còn Hứa Thanh Tuệ chỉ cần Lê Ngọc Mỹ đối phó là đủ rồi.”
Bản thân Lâm Gia Nghi ý thức hoàn cảnh khó khăn của mình nên muốn tìm Quân Phong Lan nghe ngóng tin tức.

Lúc này, nghe cô út nói vậy, cô ta càng thêm bối rối: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã lo nghĩ cho tôi.”
Sau khi nói vài câu khách sáo, Lâm Gia Nghi cũng cúp máy.

Sắc mặt cô ta trở nên u ám.

Nhưng cũng nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó và nhấc máy lên bấm số.

“Cô Hồng à? Gần đây cô thế nào?… Cháu muốn rủ cô đi mua sắm.” Giọng Lâm Gia Nghi giả nai vang lên trong điện thoại.

Đương nhiên, bà Kim Hồng không từ chối lời mời của Lâm Gia Nghi.

Hai người nói vài câu rồi thống nhất địa điểm và thời gian gặp nhau, sau đó cúp máy.

Ngày hôm sau, bà Hồng và Lâm Gia Nghi gặp nhau tại địa điểm đã hẹn trước.


“Cô Hồng.” Lâm Gia Nghi giấu đi sự hậm hực với bà Hồng trước đó, thân mật ôm lấy bà ta như không có chuyện gì.

Bà Hồng cũng không nhận thấy có gì kỳ lạ.

Hai người bắt đầu cùng nhau đi vòng quanh trung tâm thương mại.

Mãi cho đến khi hai người sau mệt mỏi mới ghé vào một quán cà phê, Lâm Gia Nghi thấy bà Hồng tâm tình thoải mái, sau đó mới bắt đầu vào mục đích chính.

“Cô Hồng, nghe nói gần đây Ngọc Mỹ đang ở nhà cô, cô không thích cháu sao, cô không muốn cháu làm con dâu của cô sao?”
Bà Hồng sửng sốt khi nghe Lâm Gia Nghi nói.

Lúc sau định thần lại, bà ta nhìn vẻ lo lắng và trầm ngâm trên mặt Lâm Gia Nghi, mỉm cười lắc đầu:
“Gia Nghi, cháu hiểu lầm rồi.

Cháu đương nhiên rất tốt, cô rất thích cháu, chỉ là bởi Hứa Thanh Tuệ.”
Bà ta ngừng lại một lát, không khỏi thở dài: “Từ sau sự việc lần trước, cô thấy quan hệ giữa cô ta và Nhật Đình dường như có tiến triển.

Hai người trở nên thân mật hơn.

Cô lo lắng cô ta sẽ ảo tưởng với Nhật Đình, cô đâu thể ngồi yên.

Cô muốn tận dụng sự thông minh của Lê Ngọc Mỹ để khiến cô ta nhận ra rằng cô ta không xứng với Nhật Đình chút nào, sau đó cô ta sẽ thấy khó mà bỏ.”
Lâm Gia Nghi không ngờ bà Hồng lại nghĩ như vậy, cô ta thoáng sửng sốt.

Khi trấn tĩnh lại, cô ta mới tươi cười thành thật nói:
“Cô Hồng thật tốt bụng, cháu hiểu nhầm cô rồi.”
Nói xong, cô ta liền giả bộ làm nũng, hai người cũng cười lớn một tiếng.

Khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, Lâm Gia Nghi lại cau mày nói:
“Cô Hồng, từ khi xảy ra chuyện lần trước, anh Nhật Đình không muốn gặp cháu.

Bây giờ cháu không thể lại gần anh ấy.

Làm sao cháu có thể chiếm lại được anh ấy?”
Bà Hồng cũng rất buồn khi nghĩ đến điều này.

Không những Quân Nhật Đình không thích Lâm Gia Nghi, bây giờ còn xa lánh cô ta.

“Nếu lần trước mọi chuyện suôn sẻ thì có thể cháu đã mang thai rồi.

Chỉ cần cháu có một đứa con thì chúng ta đều sẽ được như ý muốn.” Bà Hồng thở dài.


Lâm Gia Nghi nghe vậy, trong lòng tràn đầy bất mãn.

Nếu sự việc xảy ra đúng như bà Hồng nói thì đối với cô ta không còn gì tuyệt vời hơn.

Nghĩ đến đây, cô ta càng căm ghét Hứa Thanh Khê hơn.

Người phụ nữ này đã phá hỏng giấc mộng đẹp của cô ta.

Cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho Hứa Thanh Khê.

Nhưng trước đó, cô ta vẫn phải tìm cách mang thai đứa con của Quân Nhật Đình.

Nhắm mắt suy nghĩ một lúc, trong đầu cô ta chợt lóe lên một ý nghĩ.

Cùng lúc đó, tại Tập đoàn Phong Quân, Quân Nhật Đình đang xử lý tài liệu trong văn phòng, thì trợ lý gõ cửa đi vào.

“Chủ tịch, việc lần trước anh bảo tôi tìm hiểu đã có chút manh mối.” Người trợ lý cung kính nhìn Quân Nhật Đình.

Nghe vậy, anh tạm ngừng công việc và cau mày hỏi: “Ai đứng phía sau?”
“Kẻ đứng sau rất cẩn trọng.

Chúng tôi đều đã truy ra nguồn gốc của khoản chuyển tiền, nhưng người mà chúng tôi tìm thấy cuối cùng lại hoàn toàn không liên quan.” Trợ lý thận trọng đáp.

“Chủ tịch, tôi nghĩ người này phải là người mà quen thuộc với chúng ta, đó là lý do tại sao người đó lại cố gắng che giấu thân phận thật của mình.”
Quân Nhật Đình nghe trợ lý phân tích hoàn toàn có lý.

Rõ ràng họ đang bị ai đó dắt mũi trong một âm mưu.

Nhưng dù vậy, anh vẫn phải tiếp tục điều tra.

“Tiếp tục điều tra, theo dõi thật sát người chuyển tiền.

Hắn ta nhất định phải biết cái gì, nếu không làm sao có thể giúp người ta chuyển tiền.”
Trợ lý nhận lệnh, cúi chào Quân Nhật Đình rồi bước ra ngoài tiếp tục sắp xếp mọi việc..