Hứa Thanh Khê im lặng nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình không hề chú ý đến sắc mặt của cô, mà ngược lại ông Hai Phong đã nhìn thấy, ánh mắt ông lại càng sâu hơn.

Rõ ràng là tối nay nhà họ Lâm đã có chuẩn bị trước mới đến, hơn nữa còn đặc biệt chọn vào ngày sinh nhật Thanh Tuệ, dễ dàng có thể nhìn thấy được dụng ý của họ trong đó.

Chỉ sợ là không muốn Thanh Tuệ vui vẻ đón ngày sinh nhật này.

Ông cụ nghĩ đến điểm này, thì cảm thấy rất không vui vẻ gì với người nhà họ Lâm.

Trong lòng Quân Viễn Phong hiểu rất rõ, nhà họ Lâm vẫn luôn thèm khát nhà họ Quân, muốn gả Lâm Gia Nghi vào nhà họ Quân rồi từ đó dần dần từng bước chiếm lấy.

Ông vốn tưởng rằng để Nhật Đình lấy Thanh Tuệ thì có thể khiến bọn họ từ bỏ.

Nhưng ông không ngờ Lâm Gia Nghi lại sẽ làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ như vậy, thậm chí giờ đây cô ta còn đã có thai!
Bất kể nói thế nào thì chuyện này liên quan đến danh dự của hai nhà, hơn nữa còn phải cho Thanh Tuệ một câu trả lời.

Nhất thời ông cụ thật sự vẫn chưa nghĩ ra cách nào để xử lý tốt được chuyện này.

Ông cụ quét mắt nhìn Nhật Đình vẫn đang mang vẻ mặt lạnh lùng, dứt khoát ném việc này qua cho anh xử lý.

“Chuyện này, một ông già như ông đứng ra làm chủ thì không hay.

Nhật Đình, cháu là người trong cuộc, cháu xử lý đi.”
Ông cụ nói xong thì dường như thật sự không quan tâm nữa, chống gậy, nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha.


Bố Lâm Gia Nghi không ngờ ông Hai Phong sẽ mặc kệ không lo như vậy, không kìm được cau mày.

Ông ta ra hiệu bằng mắt cho Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi gật đầu biểu thị đã hiểu, lập tức ấm ức nói: “Ông Hai Phong, ông thật sự không quan tâm đến cháu nữa sao? Đứa bé trong bụng cháu là chắt đầu tiên của nhà họ Quân đấy ạ!”
Cô ta còn nhấn mạnh câu cuối cùng, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt của Quân Nhật Đình.

“Có phải chắt không thì còn chưa chắc!”
Lâm Gia Nghi kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt lập tức rưng rưng nước.

“Anh Nhật Đình…”
Quân Nhật Đình chẳng hề động đậy, tiếp tục lạnh giọng nói: “Tạm thời không nói đến việc hôm đó tôi chưa hề đụng vào cô, cho dù cô thật sự có thai, thì đứa bé này có phải của tôi hay không thì còn chưa chắc chắn.”
Lâm Gia Nghi nghe thấy lời nói tuyệt tình và sỉ nhục này của anh, thì sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn.

“Anh Nhật Đình, anh không tin tưởng em đến vậy sao?”
Cô ta nói, không kìm được mà bật khóc: “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Quân Nhật Đình cười lạnh: “Vì sao? Lẽ nào bản thân cô còn không rõ sao? Cô biết rõ tính tình tôi, còn làm ra chuyện mất mặt thế này.

Cô cảm thấy tôi nên dùng thái độ thế nào với cô? Nói thật, tôi rất tò mò còn có chuyện gì mà cô không dám làm hay không.”
Nghe xong lời nói này của anh, sắc mặt Lâm Gia Nghi đã khó coi đến cực điểm, trong lòng càng không cam lòng.

Vì sao anh Nhật Đình lại nói như vậy với cô ta!
Bố mẹ Lâm Gia Nghi nghe thấy lời nói sỉ nhục này của anh thì càng tức giận hơn.

“Nhật Đình, sao cháu có thể nói Gia Nghi như vậy được? Tốt xấu gì con bé cũng lớn lên từ nhỏ với cháu.

Cháu cũng không phải không biết tấm lòng của nó với cháu.”
Bà Hương định dùng tình cảm để nói chuyện.

Nhưng căn bản Quân Nhật Đình chẳng hề chấp nhận, thậm chí anh còn dùng chuyện này để trào phúng.

“Bà Hương, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của bà thật khiến tôi mở mang tầm mắt.

Tạm thời không nói đến việc tôi đã kết hôn, thì việc tôi biết được chuyện đó là tôi phải cho cô ta cơ hội sao? Thậm chí khoan dung với việc các người không từ thủ đoạn?”
Lời này nói ra, bà Hương bị chặn họng, không nói ra nổi một câu phản bác nào.

Lâm Gia Nghi thấy vậy thì càng sốt ruột.

Cô ta lặng lẽ quét mắt nhìn tất cả mọi người, trong mắt lóe lên tia tính toán.

“Anh Nhật Đình, anh đừng nói nữa.

Em biết rồi.

Nếu đã như vậy, vậy thì em sẽ đi bỏ đứa nhỏ này đi.

Từ nay về sau, em sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Cô ta vừa rơi nước mắt vừa nói.


Dáng vẻ đó muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.

Hứa Thanh Khê lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không nhịn được mà vỗ tay cho người phụ nữ này.

Ngược lại thì bà Kim Hồng đã bắt đầu nôn nóng rồi.

Bà ta vội vàng đến bên cạnh Lâm Gia Nghi an ủi: “Gia Nghi, con nói gì vậy.

Nhật Đình không tin, nhưng dì tin con.”
Nói xong, bà nghiêng đầu, không hài lòng nhìn Quân Nhật Đình, mắng.

“Nhật Đình, con sao vậy? Lẽ nào con đã quên từ bé mẹ đã dạy con thế nào rồi sao? Chuyện bản thân làm sai thì phải có trách nhiệm.

Cho dù con bé làm không đúng, nhưng đây cũng là đứa con đầu lòng của con.”
Quân Nhật Đình chẳng hề chấp nhận, trầm giọng nói: “Con của con chỉ có vợ con mới có tư cách sinh thôi.”
Bà Kim Hồng nhìn Hứa Thanh Khê, khinh bỉ nói: “Con hỏi Thanh Tuệ xem.

Không phải mẹ nói cô ta, nhưng con trở về đây đã bao lâu rồi? Đến giờ bụng cô ta vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.

Con xem Gia Nghi đi, cùng con xảy ra sai lầm có một lần là đã có rồi.

Rõ ràng là do cô ta không sinh được.”
Hứa Thanh Khê nghe bà ta nói xong, đúng là suýt bị chọc cho cười.

Cô cũng không biết sao bà Kim Hồng có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời này.

Nói cô không sinh con được, lẽ nào chuyện này không phải đều do bà ta hại sao?
Cô đang suy xét lại trong lòng, đồng thời cũng đã hiểu ra được một chuyện.

E là tất cả chuyện này đều đã được bọn họ lên xong kế hoạch từ lâu rồi.

Mà sở dĩ bọn họ làm như vậy, e là vì trước đây bọn họ làm thế nào cũng không đuổi cô đi được nên mới nghĩ ra chuyện có thai này.

Lại có bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi nội ứng ngoại hợp, có thể nói là một sự tính toán tốt!
Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây, coi như đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cô hiểu rất rõ một đứa trẻ quan trọng thế nào với nhà họ Quân.

Cho dù Quân Viễn Phong có thích Hứa Thanh Tuệ hơn nữa, thì sợ là cũng sẽ dao động.

Mà trên thực tế cũng đúng như cô nghĩ.

Ông cụ từ thái độ hờ hững không quan tâm lúc ban đầu, bây giờ đã trở nên do dự.

Ông liếc nhìn Hứa Thanh Tuệ, lại nhìn Quân Nhật Đình, cụp mắt nói: “Chuyện này xảy ra có chút đột ngột.

Ông thấy cứ bàn bạc kiểu này cũng sẽ không có kết quả tốt.

Thế này đi, để Lâm Gia Nghi trở về nghỉ ngơi trước, đợi xong buổi tiệc tối này rồi lại định đoạt.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình, thì vẻ mặt của những người còn lại đều là không cam lòng.


Đặc biệt là mẹ Lâm Gia Nghi.

Bà ta không nhịn được mà phản bác: “Đợi qua hôm nay, nhỡ may các người chịu nhận thì phải làm sao?”
Bà Kim Hồng cũng hùa theo.

“Đúng đó, bố.

Vốn dĩ Nhật Đình còn không chịu gặp Gia Nghi, nếu như…”
Bà ta còn chưa nói xong liền bị ông Hai Phong trừng mắt ngắt lời.

“Nhưng các người có từng nghĩ đến tối nay là sinh nhật của Thanh Tuệ không?”
Bà Kim Hồng nghẹn lời, ông Hai Phong mặc kệ bà ta, nhìn Lâm Gia Nghi.

“Cháu có ý kiến gì với sự sắp xếp của ông không?”
Lâm Gia Nghi nghe vậy, cho dù trong lòng cô ta có ý kiến cũng chỉ có thể nói là không có ý kiến.

Ông Hai Phong thấy cô ta như vậy thì cũng xem như là thức thời, hài lòng gật đầu.

Vào lúc ông cụ lên tiếng muốn nói gì đó, thì Quân Nhật Đình nhìn một vòng rồi cười lạnh, ngắt lời.

“Ông nội, không cần phiền phức vậy đâu.”
Theo lời của anh, mọi người đều hướng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

“Nhật Đình, con muốn nói gì?”
Quân Thanh nhíu mày hỏi
Quân Nhật Đình khinh thường nói: “Không phải bảo đứa bé đã ba tuần tuổi rồi sao? Vậy thì đợi thêm ba tuần nữa, đến lúc đó lấy máu tĩnh mạch làm giám định xem có phải con của tôi không.

Kiểm tra là biết ngay thôi.”
Anh nói đến đây, đôi mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào Lâm Gia Nghi, nói ra từng câu từng chữ: “Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân giám sát việc xác minh!”
Lâm Gia Nghi bị sự lạnh lùng trong mắt anh dọa sợ, đồng thời trong lòng cũng loạn lên.

Cô bất lực nhìn sang bà Kim Hồng, mà bà Kim Hồng cũng không hề phát hiện.

Lúc này, bà ta đang kinh ngạc nhìn Quân Nhật Đình, có nghĩ thế nào thì bà ta cũng không ngờ anh sẽ nói ra lời này.

Đúng lúc bà ta nhíu mày muốn phản bác thì Quân Nhật Đình lại không cho bà ta cơ hội.

“Chúng ta đi!”
Anh kéo Hứa Thanh Khê, bước đi không quay đầu lại..