Lâm Gia Nghi có được lời hứa từ bà Kim Hồng, lập tức ngừng khóc, mỉm cười nói: "Cảm ơn dì Hồng, nhưng mà dì Hồng cũng đừng hung dữ với anh Nhật Đình nhé."
Trong lòng Bà Kim Hồng rất hài lòng khi thấy, đến lúc này rồi cô ta còn không quên nói giúp cho Quân Nhật Đình.

"Yên tâm đi, dì sẽ không để con phải khó xử."
Bà ta an ủi, hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, sau đó bà ta liền gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình.

"Có chuyện gì?"
Điện thoại được kết nối rất nhanh sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Quân Nhật Đình.

"Có chuyện gì? Con có thấy xấu hổ khi hỏi mẹ như vậy không?"
Bà Kim Hồng nghe anh nói như vậy thì không khỏi cảm thấy bất mãn, mắng lớn: "Mẹ không quan tâm bây giờ con đang ở đâu, lập tức trở về ngay cho mẹ, Gia Nghi đã đợi con cả ngày rồi."
Nghe bà nói như thế, trong mắt Quần Nhật Đình thoáng chốc lạnh đi.

"Con không bảo cô ta phải chờ."
Bà Kim Hồng tức giận, nhưng nghĩ đến lời hứa của mình với Lâm Gia Nghi, nên bà vẫn cố nén, giận nhẹ nhàng nói: "Được được, là con không bảo con bé chờ, bây giờ đoán chừng con cũng tan làm rồi, có phải nên về nhà một chuyến hay không, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm?"
Sao Quân Nhật Đình lại không biết mưu đồ sau mấy lời nói đó được, anh từ chối không chút suy nghĩ.

"Mẹ, con biết mẹ muốn gì, có điều là con sẽ không đồng ý đâu, nếu mẹ đã thích cho người khác vào ở trong căn phòng đó, vậy con tặng cho họ, sau này con và Thanh Tuệ sẽ sống ở bên ngoài."
Dứt lời, anh không đợi bà Kim Hồng kịp phản bác, đã thẳng tay cúp điện thoại.


Bà Kim Hồng thấy điện thoại bị ngắt kết nối, vô cùng tức giận.

Bà muốn gọi lại một lần nữa, nhưng Quân Nhật Đình đã tắt máy.

Cuối cùng không có cách nào, bà Kim Hồng chỉ có thể nói cho Lâm Gia Nghi biết sự thật.

"Dì Hồng, dì bảo là anh Nhật Đình dẫn theo Thanh Tuệ ra ngoài sống sao?"
Lâm Gia Nghi có thế nào cũng không ngờ rằng, cô ta lên kế hoạch lâu như vậy, kết quả lại đáng hận thế này.

Cô ta vốn tưởng rằng khi sống ở nhà họ Quân thì cô ta có thể cùng Quân Nhật Đình sớm chiều bên nhau, bồi dưỡng tình cảm, khiến cho Quân Nhật Đình đối xử với cô ta tốt hơn.

Nhưng cô ta trăm ngàn lần cũng không ngờ Quân Nhật Đình lại dẫn theo con đĩ Thanh Tuệ ra bên ngoài sống!
Trong chốc lát, lòng cô ta dâng lên cơn giận ngất trời và cảm giác không cam lòng.

Có điều là, thời điểm tiếp xúc với bà Kim Hồng, cô ta không biểu hiện điều gì ra ngoài, ngược lại gượng cười vui vẻ, rộng lượng nói: "Dì Hồng, con không sao, con có thể chờ anh Nhật Đình chấp nhận con."
Từ đầu đến cuối bà Kim Hồng không biết ý nghĩ trong lòng cô ta.

Bà trông thấy Lâm Gia Nghi biết điều như thế, tức khắc có chút áy náy, liên tục hứa hẹn nhất định sẽ gọi Quân Nhật Đình trở về gặp cô ta.

Lâm Gia Nghi cũng không để trong lòng những lời hứa hẹn của bà ta, miễng cưỡng trả lời vài câu liền cúp điện thoại.

Ngay khi cúp máy, con giận trong lòng cô ta rốt cuộc không thể giấu nữa.

Nhất là khi nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú, càng thêm cảm thấy chướng mắt vô cùng.

"A!"
"Rầm."
Cô ta hét chói tai ở bên trong, đi cùng với tiếng hét đó là tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Chỉ thấy ban đầu căn phòng vô cùng sạch sẽ, giờ đây đổi thành một đống lộn xộn.

Mà toàn bộ chuyện này, Hứa Thanh Khê đều không hề biết.

Cô đứng ở phòng khách trông thấy Quân Nhật Đình trở về từ vườn hoa,vẻ mặt u ám cầm di động, cô lo lắng hỏi: "Là mẹ gọi đến phải không?"
Quân Nhật Đình không trả lời, chẳng qua đáp án là gì đã rất rõ ràng.

Hứa Thanh Khê thấy thế thì không cần đoán cũng biết mẹ con hai người nhất định là tan rã trong không vui.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi thăm: "Chúng ta cứ như vậy rời đi có phải không tốt lắm không?"
Quân Nhật Đình ngước mắt nhìn về cô, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ em hy vọng anh trở về sao?"
Hứa Thanh Khê sững sờ, vô thức lắc đầu.


"Tất nhiên là không phải."
Quân Nhật Đình hừ nhẹ một tiếng: "Nếu đã không phải ý đó, em cũng đừng hỏi mấy cái vô bổ như vậy nữa, về sau chúng ta sống ở đây."
Hứa Thanh Khê bĩu môi, nhưng không nói gì.

Cô bắt đầu quan sát bốn phía, dù sao sau này cô cũng sẽ sống ở đây một thời gian mà.

"Ơ, trong tủ lạnh còn có nguyên liệu nấu ăn ư?"
Khi nhìn thấy trong tủ lạnh nhét đầy rau dưa, trái cây tươi và thịt thì cô không khỏi ngạc nhiên.

"Tuy rằng ít đến đây, nhưng định kỳ anh vẫn cho người lại đây quét dọn, mua sắm thêm vài thứ linh tinh."
Quân Nhật Đình nghe được giọng nói ngạc nhiên của cô, bước đến.

Hứa Thanh Khê sáng tỏ, nhịn không được cười nói: "Thì ra là thế, bữa cơm tối này xem như là cơm mừng nhà mới đi.”
Cô nói xong, bắt đầu lục lọi bên trong tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra.

"Chỉ có hai chúng ta, em sẽ nấu ba món chiên và một món canh, anh thấy sao?"
Cô dường như chỉ vô tình hỏi, nhưng điều này lại làm cho trái tim Quân Nhật Đình nóng lên.

"Em xem rồi làm là được, anh không kén chọn."
Anh không giấu được vẻ dịu dàng trong mắt, nhẹ giọng nói.

Hứa Thanh Khê đương nhiên nhận ra được ánh mắt của anh thay đổi, trong khoảnh khắc liền ngẩn người, trái tim cô đập như trống.

Cô không tự nhiên mà dời ánh mắt, ho nhẹ nói: "Anh ra ngoài chờ em đi, một lát nữa em nấu ăn, chỗ này sẽ ám mùi dầu mỡ rất nặng."
Quân Nhật Đình trông thấy hai má đỏ bừng vì xấu hổ của cô, trong lòng hiểu đây là cô đang cố tình dời sự chú ý.

"Uhm, anh ra ngoài trước, em tự mình chú ý một chút, đừng làm bản thân bị thương đấy."
Anh khẽ cười một tiếng rồi xoay người rời đi.

Trong mắt Hứa Thanh Khê tràn đầy tình cảm, trông theo bóng dáng rời đi của anh.

Cô ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, lúc này mới bắt tay vào làm cơm tối cho hai người.

Ba món chiên một món canh, nhìn thì cũng không nhiều lắm, nhưng mà vẫn tốn không ít thời gian của cô.

Tuy nhiên tóm lại thành quả cũng khiến cô hài lòng.

Cô đặt ba món ăn lên bàn, màu sắc hương vị có đủ, tiếp đó gọi Quân Nhật Đình tới ăn cơm.


"Bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi."
Quân Nhật Đình theo tiếng gọi bước đến, khi anh trông thấy ba món ăn tinh tế đầy đủ màu sắc hương vị, sự u tối trong đáy mắt tức khắc lóe lên một tia sáng.

"Mùi vị không tệ, rất ngon."
Anh ngồi xuống, nếm thử, nhướng mày khen ngợi.

Hứa Thanh Khê được anh khen, trên gương mặt toàn là nét cười.

Cô tự hào nhếch mày: "Tất nhiên rồi, cũng phải xem xem người làm ai là chứ."
Sau khi nói xong, cô ngồi xuống đối diện với Quân Nhật Đình, bắt đầu ăn cơm cùng anh.

Quân Nhật Đình nhìn cô ngồi vào bàn, đôi mắt vốn u tối nay lại càng trở nên sâu hơn.

Anh nghĩ đến những thông tin mà anh điều tra vài lần trước đó.

Theo thông tin điều tra được, mười ngón tay của cô con gái lá ngọc cành vàng Hứa Thanh Tuệ đều không chạm nước, nhưng tại sao người trước mắt lại khác hoàn toàn như vậy, khiến đáy lòng anh không nhịn được mà hỏi dò.

"Anh thật sự không biết hóa ra vợ của anh còn có thể nấu cơm đấy, lại còn làm tốt như vậy, quả thật làm cho anh bất ngờ không nhỏ."
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, vốn dĩ đang ăn cơm, động tác nháy mắt cứng đờ, đáy lòng lại hỗn loạn một mớ.

"À… Anh không biết cũng là điều bình thường, ngay cả bố em cũng không biết em có thể làm cơm mà."
Cô cố gắng kìm nén sự khẩn trương trong lòng, ngước mắt mỉm cười nhìn Quân Nhật Đình: "Hơn nữa, trước kia em ở bên ngoài, người ta chỉ nhìn thấy một mặt khác của em thôi, con người bên trong em như thế nào họ tất nhiên sẽ không biết, sau này có người chăm sóc thì những việc như thế này không tới phiên em làm, dần dần em cũng không còn thích làm nữa."
Cô vắt hết óc tìm câu trả lời, giống như đang nói về quá khứ trước đây vậy.

Nhờ đó Quân Nhật Đình không cũng nghĩ nhiều nữa, nghi ngờ dưới đáy lòng bị đánh bay đi.

Sau khi hai người ăn cơm xong, lại không có việc gì để làm, bèn dự định ra bên ngoài đi dạo một chút.

Không thể không nói, cảnh đêm ở biệt thự ven biển có phong vị rất khác.

Tiếng sóng biển trong trẻo cùng với gió nhẹ thổi vào người, tuy rằng mang theo một chút mùi tanh của cá biển, nhưng lại làm cho người khác cảm giác thư thái không thể nào diễn tả được thành lời.

Hứa Thanh Khê nhìn biển cả mênh mông vô bờ, lại nhìn màn đêm đầy sao lấp lánh trên đầu, không nhịn được thở dài một hơi..