Hứa Thanh Khê không hề biết Hứa Thanh Tuệ đã gọi điện tới.

Buổi sáng sau khi thức dậy, cô đi đến công ty luôn.
Hôm qua khai trương, có rất nhiều đơn hàng cũng như công việc đang chờ cô xử lý trong những ngày này.

Bận rộn cả buổi, đúng lúc đang định đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại của Hứa Hải Minh.

“Tao đang ở quán cà phê đối diện công ty mày, qua đây một lát đi.”
Ông ấy lạnh giọng nói, cũng không thèm quan tâm xem cô có rảnh hay không đã tắt rụp.

Hứa Thanh Khê nhìn điện thoại, sắc mặt trầm xuống.
Cô không phải là không muốn gặp Hứa Hải Minh, mà là mỗi lần người đàn ông này gọi cô ra ngoài đều không có chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cả.

Sau đó, Hứa Thanh Khê vẫn quyết định ra khỏi công ty đến quán cà phê đối diện.


“Ông nói đi, có chuyện gì?”
Cô ngồi xuống, cũng không gọi cà phê mà hỏi thẳng luôn.
Hứa Hải Minh lướt nhìn cô một cái, không để tâm cho lắm, thấp giọng nói: “Hai ngày nữa Thanh Tuệ sẽ về nước.”
Chỉ mấy từ ngắn ngủn nhưng lại khiến cả người cô sững sờ, trái tim bỗng nặng trĩu.

“Sao lại nhanh như vậy được?”
Cô bất giác hỏi, vừa dứt lời thì phát hiện mình có chút thất lễ, câu hỏi quá vội vàng rồi.

“À, ý tôi là không phải nói thời hạn một năm hay sao? Giờ còn chưa đến một năm, hai người đang muốn hủy hợp đồng, không định trả tiền thuốc cho mẹ tôi ư?”
Cô ép mình phải bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên đùi đã sớm không kiểm soát được mà khẽ run rẩy.
Cho dù cô có che giấu cảm xúc tốt đến thế nào thì vẫn bị Hứa Hải Minh nhìn ra được sự hoảng sợ ấy.
Nhưng ông ta lại cho rằng Hứa Thanh Khê thất lễ như vậy là do sợ mẹ cô sẽ không được điều trị khỏi bệnh.
“Gấp gì chứ? Thanh Tuệ chỉ là về chơi hai ngày rồi sẽ đi luôn.”
Ông ta nóng nảy đáp, Hứa Thanh Khê nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là chơi hai ngày thôi, không phải là muốn cô ra đi.

Lại nghĩ đến một chuyện nữa, cô không khỏi chau mày.

“Nếu đã như vậy thì ông nhớ nói với Hứa Thanh Tuệ, trở về để ý một chút, đừng để nhà họ Quân bắt gặp.”
Hứa Hải Minh không hề thích thái độ nói chuyện này của cô cho lắm: “Chuyện này còn phải để mày nhắc sao? Thanh Tuệ hiểu chuyện hơn mày nhiều.”
Thấy bộ dạng ông ấy nhắc đến Hứa Thanh Tuệ như một người bố tốt như vậy, mà cô cũng đã sớm nhìn thấu người đàn ông này rồi, trong lòng cũng không hẳn quá khó chịu.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, buổi chiều còn có nhiều việc phải làm.”
Cô lạnh lùng đứng lên, Hứa Hải Minh cũng không ngăn cản, rời đi luôn.

Hứa Thanh Khê quay về văn phòng, trong đầu vẫn còn nghĩ đến tin tức Hứa Thanh Tuệ sắp trở lại.
Đặc biệt là khi nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, cô cho rằng Hứa Hải Minh sẽ đuổi cô đi, nhường lại vị trí cho cô em gái song sinh của mình.
Trong khoảnh khắc đó, đầu cô chỉ toàn hiện lên hình ảnh của Quân Nhật Đình, không nỡ ra đi, càng không nỡ rời xa anh.

Cô đã lún quá sâu rồi ư...
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng là cô đã bảo vệ bản thân mình rất tốt!
Cô không dám tưởng tượng tương lai nếu như cô bỏ đi thì sẽ ra sao?
Hứa Thanh Khê nhất thời trở nên hỗn loạn.


Nhất là khi nghĩ đến việc sớm muộn gì cũng phải ra đi, rời xa Quân Nhật Đình, trái tim cô giống như bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, đau đớn đến khó thở.

Thậm chí lúc này, cô ước mình có thể mãi mãi là Hứa Thanh Tuệ, được như vậy thì tốt biết mấy.

Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ hiện lên trong giây lát liền bị cô lập tức gạt bỏ.

Hứa Thanh Khê trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cả đời này cô cũng không thể mãi là Hứa Thanh Tuệ được...
Nghĩ đến đây, lồng ngực như bị bóp nghẹn lại, toàn thân đều trở nên bí bách khó chịu.
Nhưng cho dù là như vậy thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Hai ngày sau, tại sân bay quốc tế.
Ở lối ra VIP, một cô gái trẻ trẻ trung xinh đẹp bước ra, đôi kính râm che mất nửa khuôn mặt.
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay tuy bị che đi hơn nửa nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp hơn người.

Đầu mũi cao, đôi môi đỏ mọng cùng mái tóc đuôi ngựa xõa ngang, nói đúng ra là không gì so sánh được vẻ đẹp này.

Đặc biệt cô ta còn mặc một chiếc quần ngắn, áo ngắn càng làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của mình, năng động mà sexy, màu sắc cũng vô cùng tươi tắn táo bạo.

Khuôn mặt kiêu sa đưa mắt nhìn chung quanh bốn phía, như thấy gì đó, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên rồi bước nhanh tới.

Cô ta chạy đến chiếc ô tô màu đen trước mặt, mừng rỡ mở cửa trèo lên xe.

“Bố à, con nhớ bố quá đi!”
Cô ta vừa vào trong xe, liền ôm chầm lấy bố mình.

Đúng vậy, Hứa Thanh Tuệ đã trở về rồi.
Cô ta cẩn thận nhìn Hứa Hải Minh một lượt từ đầu đến chân, cất giọng nói diễm kiều: “Bố, có phải bố ăn uống không đúng giờ giấc phải không, con thấy bố gầy hơn trước nhiều lắm đấy!”
Hứa Hải Minh nghe thấy giọng nói làm bộ ấy, trên mặt chứa đầy sự yêu thương và vui mừng.

“Sao có thể chứ? Bố lúc nào cũng nghe con ăn uống đầy đủ cả.”
Hứa Thanh Tuệ nhăn mũi nói: “Tốt nhất là vậy nha, nếu không xem con làm sao xử lý bố.”
Hứa Hải Minh nghe vậy, chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác.

“À phải rồi, bố đã cho người dọn dẹp xong căn biệt thự ở Hương Sơn rồi.


Lần này bí mật trở về, hành tung cũng phải bảo mật, nên hai ngày tới con sẽ ở đó.”
Hứa Thanh Tuệ cũng hiểu điều này nên không có ý phản bác.

“Con biết rồi.”
Thấy cô ta không có gì bất mãn, Hứa Hải Minh tiếp tục nói: “Còn nữa, sau khi con trở về cố gắng đừng gặp những người trước đây, nhất là người nhà họ Quân.”
Nghe ông ấy dặn dò lải nhải, Hứa Thanh Tuệ liền bực mình bĩu môi.

“Bố à, bố đừng nói nữa có được hay không, bố mà còn tiếp tục con sẽ nghĩ mình giống tội nhân không bằng ấy, về đến nhà cái là phải trốn trốn tránh tránh, cảm giác này khiến người ta khó chịu vô cùng bố biết không.”
Nhìn sắc mặt cô con gái không vui, ông ta liền lập tức thỏa hiệp: “Cũng là không còn cách nào khác mà, tình hình bây giờ đặc biệt...!Được rồi, bố không nói nữa, dù sao thì nhà họ Quân bên đó đã có Hứa Thanh Khê đối phó rồi, xảy ra vấn đề gì thì cũng là nó tự xử lý.”
Hứa Thanh Tuệ nghe ông ấy nhắc đến Hứa Thanh Khê, lại nghĩ về kế hoạch của bọn họ, cô ta không khỏi cười một cái.
“Còn không phải sao, đây rõ ràng không phải là vấn đề của con, nên là bố à, bố đừng lải nhải với con nữa ok.”
Cô ta nói, dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng từ từ nhếch lên.
"Nhắc mới nhớ, con cũng thật may mắn mới có được một người chị tốt như vậy, nếu không đã không thể làm được chuyện mình muốn làm rồi.

Bố này, hôm nào bố hẹn cho con với chị gặp nhau cùng ăn một bữa nhé.”
Tuy nhiên, sự lạnh lùng nơi đáy mắt Hứa Thanh Tuệ tuyệt nhiên không hề có ý tốt đẹp như lời cô ta nói.
Hứa Hải Minh đương nhiên cũng hiểu rằng cô ta thực chất không chỉ đơn giản muốn mời Hứa Thanh Tuệ đi ăn, e là muốn nhân cơ hội để cảnh báo.
Nhưng ngay cả khi biết điều đó, thì ông ấy cũng không có ý định ngăn cản.
Dù gì trong khoảng thời gian này, thái độ của Hứa Thanh Khê đối với ông ấy đúng là cần phải dạy dỗ lại rồi.
"Ừ, bố biết rồi, hôm khác bố sẽ hẹn nó ra."
Hứa Thanh Tuệ tỏ ra vui mừng, liên tục nói những lời nịnh nọt giả tạo.

“Con biết bố thương con nhất mà."
Hứa Hải Minh vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, vẻ mặt đầy trìu mến.
"Bố mà không thương con thì thương ai? Con đó, đến lúc ấy đừng làm xấu mặt quá, đừng quên hiện tại chúng ta vẫn cần dựa vào sự giúp đỡ của nó ở nhà họ Quân."
Mặc dù Hứa Thanh Tuệ không hề thoải mái nhưng vì đại cục, cô ta vẫn miễn cưỡng đồng ý.
"Biết rồi, con sẽ có chừng mực.”.