Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy tin tức, cô hoàn toàn choáng váng, đánh Lê Ngọc Mỹ, là chuyện gì vậy?
Hứa Thanh Tuệ có bị điên không?
Khi nghĩ đến điều này, cô không thể không nhớ đến đêm qua.
Thảo nào khi trở về, sắc mặt Quân Nhật Đình trông khó coi đến vậy, thậm chí anh còn không thèm chào cô.
Đổi lại là cô thì cô chắc chắn cũng sẽ tức giận.
Cô suy nghĩ một lúc và gọi cho Hứa Hải Minh.
"Ông đã xem tin tức trên mạng chưa? Rốt cuộc tối hôm qua Hứa Thanh Tuệ đã làm gì vậy?"
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, cô lập tức tra hỏi.
"Cô dùng thái độ này để nói chuyện với bố mình đấy à?"
Ai ngờ Hứa Thanh Tuệ mới là người nhận điện thoại.
Đầu tiên cô ta khiển trách giọng điệu của Hứa Thanh Khê, sau đó mới chuyển chủ đề sang đêm qua.
"Tôi không làm gì cả.

Tôi chỉ dạy dỗ một người phụ nữ có mắt không tròng, để cô ta bớt thèm muốn chồng của người khác."
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy thế, cô lập tức thấy đau đầu.
Tin tức loạn lên hết rồi mà vẫn bảo là không làm gì.

"Cô làm vậy có nghĩ đến hậu quả hay không?"
Cô không nhịn được mà phàn nàn.
Hứa Thanh Tuệ hoàn toàn không lọt tai được chút nào, ngược lại còn cho rằng cô nhát gan và sợ phiền phức.
"Hậu quả, hậu quả gì? Hoàn toàn là tự vệ bình thường thôi, cũng chính cô chứ ai, vô dụng như vậy nên mới bị người khác lợi dụng cơ hội, từ Lâm Gia Nghi cho đến Lê Ngọc Mỹ, cô không thể toát ra khí chất phù hợp với thân phận của mình chút ư?"
Hứa Thanh Khê nghe những lời ngụy biện này, không thốt nên lời.
"Hai chuyện không giống nhau, được chưa vậy? Tôi…"
Cô muốn giải thích, nhưng Hứa Thanh Tuệ ở đầu dây bên kia đã mất kiên nhẫn.
"Tôi biết tính khí nhu nhược, mềm yếu của cô không có thuốc chữa rồi.

Quên đi, tôi cũng lười nói cho cô biết, tôi chuẩn bị lên máy bay rồi, cứ như vậy đi."
Dứt lời, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê nằm ở trên giường, nhìn màn hình điện thoại đen kịt, chỉ cảm thấy rất đau đầu, hoa cả mắt.
Hứa Thanh Tuệ đi, bỏ lại cho cô một mớ bòng bong.
Lê Ngọc Mỹ nhà người ta là một chủ biên rất nổi tiếng trong giới thời trang, còn cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ có chút tiếng tăm.
Làm sao cô có thể so sánh với Lê Ngọc Mỹ?
Cô vùi mình trong chiếc chăn bông, không biết mất bao lâu mới khó khăn tự trấn tĩnh lại.
Bây giờ sự việc đã xảy ra rồi, cô không thể nào trốn tránh được, cô chỉ có thể tìm cách khắc phục.
Nghĩ thế, cô lấy điện thoại di động ra để kiểm tra xem mọi chuyện đã phát triển đến mức nào rồi.
Nhưng cô không ngờ, vừa lên Facebook, cô thấy trang chủ của mình đã bị sập.
Chỉ thấy những bình luận bên dưới đều đang mắng mỏ cô, mà những bình luận này vẫn đang tiếp tục gia tăng.
Hứa Thanh Khê mắt thấy, tim đau.
Nhất là nghĩ đến chuyện Lê Ngọc Mỹ có hàng triệu người hâm mộ, nếu chuyện này không được xử lý ổn thỏa, coi như cô tiêu đời luôn rồi.
Cô nghĩ đến đây, lại nghĩ đến Hứa Thanh Tuệ vừa bỏ đi, tức giận đến mức chỉ muốn muốn đập nát điện thoại.
Nhưng lý trí đã khiến cô bình tĩnh lại.
Điều quan trọng lúc này là phải tìm ra cách giải quyết chuyện này.
Nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt, cuối cùng chỉ có thể tạm thời gác lại, rời giường trước đã rồi tính.
Sau khi cô vệ sinh cá nhân, mặc quần áo và đi xuống lầu, Quân Nhật Đình đã bắt đầu dùng bữa.
Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng xuống lầu, ngừng lại một chút rồi tiếp tục ăn như thường, coi như không hề nhận ra sự tồn tại của cô.
Thấy thế, Hứa Thanh Khê biết rằng anh vẫn còn tức giận về những gì đã xảy ra đêm qua, thoáng cảm thấy oan ức, nhưng cô phải giải quyết chuyện này.
Cô cắn môi, nơm nớp lo sợ bước đến chỗ Quân Nhật Đình.
"Chuyện là, tối hôm qua em có uống chút rượu, cho nên mới thất thố như vậy."
Cô đã nghĩ ra nhiều lý do khác nhau, cảm thấy lý do này đáng tin hơn một chút.
Khi Quân Nhật Đình nghe cô nói vậy, cuối cùng cũng ngừng ăn.

Anh không trả lời Hứa Thanh Khê ngay, mà liếc nhìn cô.
Ngay sau đó, anh cầm điện thoại trên bàn lên, mở tin tức sáng nay ra, đặt trước mặt Hứa Thanh Khê.
"Nhìn em không giống say rượu chút nào."
Anh liếc nhìn những bức ảnh trên điện thoại rồi quay sang Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê mím môi nhìn những bức ảnh trong điện thoại trên tay anh.
Rõ ràng là cảnh Hứa Thanh Tuệ đẩy Lê Ngọc Mỹ vào đêm qua.

Da đầu cô căng cả ra.
Cô chưa kịp nghĩ cách trả lời thì đã nghe thấy Quân Nhật Đình nói tiếp: "Hơn nữa anh cũng từng nhìn thấy dáng vẻ của em lúc say.

Nói cũng không nói trôi chảy được.

Nhưng hôm qua em nói năng rất hùng hồn, rất lý lẽ.

Khí thế bừng bừng như thế đâu phải em lúc say?"
Mặc dù anh chỉ đưa ra vài câu hỏi, nhưng đến tai Hứa Thanh Khê thì chỉ tràn đầy mỉa mai.
Sắc mặt cô tái nhợt, môi mấp máy nhìn Quân Nhật Đình, không biết nên nói thế nào.
Cô biết chuyện này không thể nào qua loa được.
Nhưng cô không thể nói sự thật.
"Em…"
Cô định giải thích lại, nhưng chưa kịp nói xong, Quân Nhật Đình đã xua tay, ngắt lời cô.
"Hứa Thanh Tuệ, em không cần phải vất vả giải thích cho anh.

Anh hiểu rõ rồi.

Đây chắc là bộ mặt thật của em, đúng không? Che giấu lâu như vậy đúng là khó cho em quá rồi.

Giờ vẫn định giấu nữa hay sao?"
"Không phải!"
Hứa Thanh Khê vô thức phản bác, nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Quân Nhật Đình, lời vừa đến miệng cũng không nói ra được.
"Xin lỗi, tối qua em không nên làm vậy."
Cô rút lại những gì muốn nói, biến nó thành một lời xin lỗi.
Dường như bây giờ ngoài xin lỗi ra, cô nói gì cũng sai.
Nghĩ vậy, trong đáy mắt cô hiện lên sự oan ức.

Quân Nhật Đình cũng nhận ra điều đó, anh cau mày, cảm thấy rất khó hiểu.
Anh không hiểu người phụ nữ này oan ức cái gì?
Chẳng lẽ cô ấy cho rằng mình không sai?
Anh lại nghĩ đến sự kiêu ngạo của người phụ nữ này tối hôm qua, cảm thấy cũng rất có thể, dù sao cô cũng đang đóng kịch trước mặt anh.
Thoáng chốc, sắc mặt của anh đột nhiên sa sầm, trầm giọng nói: "Nếu như em thật sự cảm thấy mình sai, thì em nên biết người mình cần xin lỗi không phải là anh, mà là Lê Ngọc Mỹ.
Vừa nói, anh vừa lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Khê.
"Em cũng biết hôm qua cô ấy xuất hiện là để giúp công ty đàm phán dự án Saint Carmen.

Chúng ta đang dựa vào cô ấy.

Em thì hay rồi, không phân rõ trắng đen mà đã đánh người ta.

Em biết chuyện này ảnh hưởng xấu đến việc tuyên truyền thế nào không?”
Hứa Thanh Khê muốn nói rằng cô biết.
Nhưng Quân Nhật Đình không cho cô cơ hội để nói.
"Quên đi, chuyện này anh sẽ giải quyết, nhưng mà anh hy vọng em có thể nhận ra sai lầm của mình, đừng có lần sau nữa!"
Sau khi Quân Nhật Đình nói xong, không thèm nhìn đến Hứa Thanh Khê mà lập tức bỏ đi.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến lời anh vừa nói, cả người cảm thấy rất khó chịu, rất oan ức.
Rõ ràng là Hứa Thanh Tuệ đã làm tất cả những chuyện đó, nhưng cuối cùng người phải đi giải quyết mớ bòng bong này lại là cô.
Cô ngồi mà ứa nước mắt, ăn cũng không thấy ngon.
Cuối cùng, cô thật sự nuốt không trôi nữa, gọi quản gia đến dọn dẹp, định đến công ty.
Nhưng không ngờ vừa ra đến cửa đã thấy bà Kim Hồng hùng hổ đi đến.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Cô hơi ngạc nhiên, lễ phép chào hỏi.
Nhưng khi bà Kim Hồng nhìn thấy cô, không nói gì, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, giơ tay lên tát mạnh cho cô một bạt tai.
Một tiếng "bốp" vang lên trước cửa..