"Cái gì? Không thể nào, mấy hôm nay tôi thấy mợ cả ngồi ngoài vườn sửa mà."
"Biết đâu được? Bây giờ mạng xã hội phát triển tốt quá mà."
"Biết người biết mặt không biết lòng."
"Tôi còn tưởng là mợ cả thay đổi rồi cơ."
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Quân Nhật Đình theo quán tính lấy lại bản thiết kế xem.

Nhưng anh nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy có gì lạ, anh từng xem rất nhiều bản thiết kế, chưa thấy bản nào giống cái này.

"Gia Nghi, em có nhìn nhầm không?" Quân Nhật Đình vẫn không tin lắm, mấy ngày nay anh đã biết chút chút về khả năng thiết kế của Hứa Thanh Khê.

Bà Kim Hồng hừ khẽ: "Gia Nghi nó học chuyên ngành này, chắc chắn không nhầm được.

Người như Hứa Thanh Tuệ mà con cũng dám cho vào công ty hả?"
Bầu không khí chợt chìm vào yên tĩnh, mọi người đều nhìn Hứa Thanh Khê với ánh mắt phức tạp.


Hứa Thanh Khê nhướng mày nhìn Lâm Gia Nghi cười lạnh: "Cô Gia Nghi căn cứ vào đâu khi mới thấy bản thiết kế tôi vẽ đã đổ cho tôi tội sao chép?" Cô biết chắc Lâm Gia Nghi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, chỉ là không ngờ cô ta lại gài cái bẫy ở đây.

"Hứa Thanh Tuệ, không phải tôi cố ý đổ oan cho cô mà vì nó thật sự quá giống, không thì cô tự xem đi." Lâm Gia Nghi vừa nói vừa đăng nhập vào một diễn đàn ở nước ngoài.

Đây là diễn đàn thiết kế thời trang cực kì nổi tiếng, là trang web cực kì uy tín ở Milan, dường như nó hội tụ tất cả mọi nhà thiết kế trên thế giới.

Những người nổi tiếng ở diễn đàn này đều là thiên tài.

Lần này có thể nắm được thóp Hứa Thanh Tuệ, Lâm Gia Nghi vui không để đâu cho hết.

Lâm Gia Nghi nói chắc như đinh đóng cột nên Quân Nhật Đình và bà Kim Hồng cũng đến xem, đám người giúp việc lại nhìn Hứa Thanh Khê với vẻ mặt thất vọng.

Gần đây mợ cả cư xử rất tốt nên ai cũng tưởng cô quyết định thay đổi bản thân, nào ngờ chó vẫn không đổi được thói ăn chất thải.

Bà Kim Hồng thì bực tức ra mặt, trong đó có cả niềm vui khi vạch trần được bộ mặt thật của đứa con dâu chẳng ra gì.

Tay Lâm Gia Nghi vẫn lướt trên màn hình, cuối cùng cô ta dừng lại ở một bài đăng được công khai vào khoảng hai tháng trước rồi quay sang Hứa Thanh Khê cười đắc ý: "Tìm thấy rồi!"
Cô ta ấn vào liên kết trên diễn đàn, chẳng mấy chốc tám chữ vừa to vừa đỏ đã hiện ra: "Nhà thiết kế thiên tài thời đại mới!"
Ngoài bản thiết kế, bên dưới có rất nhiều bình luận của những nhân vật tiếng tăm, nhân viên của những công ty máu mặt trọng giới cũng chạy vào thảo luận.

"A a a, ý tưởng này tuyệt vời quá."
"Hoàn hảo, ước mơ làm công chúa!"
"Tôi phải tìm ra cô gái này!"
"Thiên tài thứ thiệt là đây."
Hầu hết mọi người trên diễn đàn đều dùng tiếng anh, cũng có rất nhiều người tìm cách mò ra người thiết kế.

"Nếu anh Nhật Đình vẫn chưa tin thì xem này, có phải phong cách của Hứa Thanh Tuệ rất giống với người đó không." Lâm Gia Nghi vừa nói vừa đẩy Hứa Thanh Khê ra, đưa điện thoại cho Quân Nhật Đình.

Mới nhìn lướt qua mặt mũi anh đã tối sầm.

Đúng là phong cách này, giống hệt bản Hứa Thanh Khê đưa anh.


Lâm Gia Nghi vừa quan sát sắc mặt anh vừa nói: "Anh Nhật Đình, nhà thiết kế này tên là spring, có rất nhiều công ty tìm đến cô ấy để kí hợp đồng kéo về nhà mình đấy."
Bằng chứng rõ rành rành, Quân Nhật Đình chợt nhìn sang Hứa Thanh Khê: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Không phải là độ tương đồng về phong cách nữa mà hai bản vẽ giống nhau như hai giọt nước.

Bàn tay cầm bản thiết kế siết chặt, nổi cả gân xanh.

Nhóm người giúp việc cũng tròn mắt nhìn nhau, mấy hôm trước mợ cả lấy được sự tin tưởng của cậu chủ nhờ mấy bản thiết kế vẫn còn rõ mồn một trước mắt họ, chưa được mấy ngày đã lòi ra cái dớp sao chép.

Hứa Thanh Khê tròn mắt, bản thân cô cũng giật mình nhưng nó chỉ xảy ra trong chốc lát rồi trở về bình thường.

Cô đang định lên tiếng thì bà Kim Hồng đã giành trước.

"Có gì lạ đâu." Bà cười mỉa mai: "Còn là chuyện gì được nữa con trai, chỉ là cô ta sao chép để lấy được ấn tượng tốt với con thôi.

Mẹ đã bảo mà, cái thứ như nó thì lấy đâu ra tài hoa."
Thấy Quân Nhật Đình chẳng nói chẳng rằng, bà Kim Hồng sợ anh chần chừ nên nói tiếp: "Con cũng biết đó, nó học kinh tế tài chính mà lại biết thiết kế, đã thế còn làm rất tốt thì lại chả lạ à?"
"Đúng đó Thanh Tuệ, lúc học đại học cô chọn chuyên ngành kinh tế tài chính mà? Sao dưng không lại biết thiết kế thời trang thế?" Lâm Gia Nghi đổ thêm vào.

Cô ta đang muốn đẩy Hứa Thanh Khê vào đường cùng!
Hứa Thanh Khê ngẩng đầu lên nhìn bà Kim Hồng rồi lại nhìn Lâm Gia Nghi nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, họ nhất quyết phải đổ cái tiếng sao chép lên đầu cô cho bằng được!
Nhưng Lâm Gia Nghi không dừng lại ở đó, cô ta õng ẹo bổ sung thêm: "Tôi vô tình trông thấy bản thiết kế này, thấy thích nên mới lưu lại thôi.

Nào ngờ mọi chuyện lại trùng hợp thế, Thanh Tuệ cũng có sở thích giống tôi ha."
Ha, nói cái quái gì thế?
Nếu cô ta thích nên mới lưu lại thì cần gì phải tìm lâu vậy? Hứa Thanh Khê nghĩ thầm, nhưng cô lười phí lời với loại người này.

Nhưng có vẻ mối quan hệ của cô với Quân Nhật Đình vừa mới tốt lên thì lại bị ảnh hưởng rồi.

Nhiệt độ quanh Quân Nhật Đình đang giảm xuống rất nhanh.


Lâm Gia Nghi sung sướng trên nỗi đau của Hứa Thanh Khê, nghĩ thầm để xem lần này cô còn bao biện kiểu gì được nữa.

Chứng cứ rành rành ra đó, dù có mười cái miệng cũng không chối được.

Bây giờ cô ta có đưa ra bằng chứng thì cũng không thuyết phục nổi anh Nhật Đình.

Mọi thứ ập đến bất ngờ khiến Hứa Thanh Khê trông như một con hề đứng đó diễn cho mọi người xem.

"Không ngờ mợ cả lại đi sao chép của người ta."
"Đúng đó, cứ tưởng cô ta ghê gớm cỡ nào cơ."
"Thương cho cậu cả, bị nắm mũi kéo đi."
Quân Nhật Đình chẳng nghe lọt tai lời nào nữa, sự thay đổi trong mối quan hệ giữa anh và Hứa Thanh Khê mấy ngày nay khiến anh không thể tin đây là người con gái luôn trò chuyện với mình.

Hứa Thanh Tuệ sao chép, thế thì tất cả những điều cô làm đều là giả dối.

Và nhận định mới anh dành cho cô cũng bị phủ định.

Sự thất vọng và chán nản chợt dâng lên trong lòng, thậm chí Quân Nhật Đình còn thấy mình quá nực cười khi bị một người phụ nữ xoay quanh như một con dế.

Ấn tượng tốt anh vất vả gom góp được trong mấy ngày qua cũng tan thành mây khói.

Đã thế tất cả mọi người còn châu đầu ghé tai cười cợt.

Quân Nhật Đình giơ xấp giấy trong lên đập xuống: "Hứa Thanh Tuệ, cô được lắm.".