Khi bà Kim Hồng rời đi, ngôi nhà mới im ắng trở lại.

Hứa Thanh Khê vẫn đang suy nghĩ về đám người muốn giết cô, và nét mặt của cô rất sâu.

Quân Nhật Đình nhìn cô, lầm tưởng rằng cô bị bà Kim Hồng làm cho không vui, tiến đến an ủi cô.

"Đừng để trong lòng những điều mẹ nói, lên nghỉ ngơi đi."
Hứa Thanh Khê định thần lại, nhìn bóng lưng anh lên lầu, biết rằng anh đã hiểu lầm, nhưng cô vẫn ấm ức nhếch miệng.

Mặc dù không quan tâm đến lời nói của bà Kim Hồng, nhưng cô vẫn có chút khó chịu khó chịu.


Sau sau khi anh an ủi, thì mọi chuyện đã trở nên khác biệt.

Cô mỉm cười theo lên lầu, thấy rằng Quân Nhật Đình đã thay quần áo.

"Anh muốn đi ra ngoài? Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao?"
Cô cau mày hỏi, Quân Nhật Đình gật đầu.

"Công ty vừa rồi gọi điện thoại đến, anh tạm thời cần giải quyết một số việc."
Nói xong những lời này, Quân Nhật Đình cũng sửa soạn xong và sẵn sàng ra ngoài.

"Đợi chút."
Thấy vậy, Hứa Thanh Khê vội vàng gọi anh lại.

"Chuyện gì đã thế?"
Quân Nhật Đình nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Ngay lập tức Hứa Thanh Khê nói với anh suy nghĩ của mình về chuyện đám người dõi theo cô..

"Em muốn biết, làm thế nào mà anh phát hiện ra rằng những người đó muốn bắt giữ em? Anh có biết tại sao họ muốn đối phó với em? Em không hiểu, em hoàn toàn không biết họ, và em cũng chưa từng gây chuyện với ai, tại sao họ lại nhắm vào em?"
Vốn dĩ cô định hỏi những câu này trong lúc cả hai đang nghỉ ngơi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể hỏi luôn trước khi anh rời đi.

Quân Nhật Đình cau mày khi không ngờ rằng Hứa Thanh Khê vẫn đang nghĩ về điều đó.


"Vì lần trước bị người theo dõi, anh cho người bí mật bảo vệ em.

Bởi vậy nếu có động tĩnh bên em, anh sẽ lập tức phát hiện ra.

Về phần lý do bọn họ nhắm vào em, hiện tại vẫn chưa rõ ràng cụ thể, nhưng anh sẽ nhanh chóng giúp em điều tra.

"
Anh biết rằng nếu không nói gì sẽ khiến Hứa Thanh Khê khó chịu hơn, vì vậy anh nói với cô những gì anh biết vừa để an ủi cô.

Hứa Thanh Khê nghe vậy, mặc dù có chút thất vọng, nhưng anh vẫn để Quân Nhật Đình đi.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Hứa Hải Minh, và nói với một giọng điệu không được tự nhiên: "Đang yên đang lành mày hỏi chuyện này làm gì?"
Hứa Thanh Khê không nhận ra sự kỳ quái của ông ta, khăng khăng hỏi: "Cứ nói đi, Hứa Thanh Tuệ có đắc tội ai không?"
Hứa Hải Minh mím môi và nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Làm sao Thanh Tuệ lại có thể đắc tội người như vậy? Đang yên đang lành.

Nếu không còn gì nữa.

Tao cúp máy đây!"
Nói xong, ông ta lập tức định dập máy, nhưng đã bị cắt ngang một cách đột ngột.

"Hứa Hải Minh!"
Tay Hứa Hải Minh rung lên một chút, hét lên: "Hứa Thanh Khê, ai đã cho mày dũng khí để quát tháo, mắng nhiếc tao?"
Hứa Thanh Khê không để ý đến sự tức giận của ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng là bị ông bắt ép.


Tốt hơn hết ông nên thành thật giải thích xem Hứa Thanh Tuệ có đắc tội ai không."
Nếu vừa rồi cô không nhận thấy điều gì bất thường, lúc này sau cơn giận dữ vô lí của Hứa Hải Minh thì cô đã nhận ra điều gì đó.

Thực tế, nó là sự thật.

Sau câu hỏi vừa rồi của cô, Hứa Hải Minh im lặng.

"Sao ông không nói nữa, nói cho tôi biết, tôi có quyền biết Hứa Thanh Tuệ đã xảy ra chuyện gì!"
Hứa Thanh Khê đoán rằng có thể có điều gì đó thực sự không ổn, hai cha con đã che giấu cô.

Hứa Hải Minh nghe thấy điều này, ông ta trở nên bất mãn.

"Sao tao phải nói chuyện của Hứa Thanh Tuệ cho mày? Mày làm việc riêng của mày chi tốt là được."
Ông ta trầm giọng đáp lại, Hứa Thanh Khê lập tức mỉm cười chế nhạo.

"Dựa vào cái gì ư? Dựa vào chỉ vì ân oán cá nhân của Hứa Thanh Tuệ mà tôi sắp phải mất mạng."
Cô nghiến răng, trong mắt đầy sự tức giận..