Hứa Hải Minh tự ngẫm, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Trợ lý đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt phiền não của ông ấy mà không khỏi phỏng đoán tâm tư của ông.

Rất nhanh sau đó, anh ta liên kết cuộc trò chuyện vừa rồi, đại khái cũng đoán được chuyện phiền lòng của Hứa Hải Minh.

“Tổng giám đốc Minh, ngài muốn cô gái kia giúp ngài phải không?”
Hứa Hải Minh lạnh lùng nhìn anh ta, và nói bằng một giọng trầm: “Anh có ý kiến gì?”
Khi trợ lý nghe xong, biết mình đã đoán đúng, liền nói ra những gì nghĩ trong đầu.

“Nếu cô ấy cứng rắn không ăn, thì chúng ta thử cách mềm dẻo xem.

Giả vờ tốt với cô ấy trước, phụ nữ ấy mà, rất dễ mềm lòng, hơn nữa ngài còn là bố của cô ấy nữa, nên đến lúc đó cũng không thể cứ mặc kệ được.”
Hứa Hải Minh nghe mình phải đi nịnh nọt Hứa Thanh Khê, thì nhất thời mặt mũi tối sầm.

“Anh đang bảo tôi đi nịnh nọt nó?”
Ông ta bất mãn nhìn trợ lý.

Người trợ lý run lên.

“Tổng giám đốc Minh, tôi không có ý này.”
Anh ta lo lắng liếm đôi môi nứt nẻ của mình và giải thích: “Giờ cô Thanh Tuệ không có ở đây, mà tình hình hiện tại của chúng ta vô cùng bị động, nên chỉ có thể dựa vào người kia, nếu điều khiển được cô ấy, để cô ấy làm trung gian cho sự hợp tác của anh và nhà họ Phong, thì nguy cơ dòng thứ ba bên kia có thể được giải quyết dễ dàng.”
Mặc dù Hứa Hải Minh đồng ý với ý nghĩ của anh ta, nhưng ông ta vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.


“Nói tới nói lui, vẫn là bảo tôi phải đi nịnh nọt con bé.”
Trợ lý bất lực, chỉ có thể thuyết phục tiếp: “Cái này cũng không hẳn là nịnh nọt, chỉ là bố quan tâm con gái mà thôi.”
Hứa Hải Minh không nói gì, nhưng trong lòng vẫn tập trung suy tư.

Tuy ông ta quan tâm đến thể diện nhưng dù gì vẫn chú trọng đến lợi nhuận hơn.

Hơn nữa vừa rồi trợ lý cũng nói, đây không phải là ông ta nịnh nọt, mà chỉ là sự quan tâm của một người bố dành cho con gái mình.

“Cứ làm theo như lời anh nói, anh đi chuẩn bị đi.”
Ngày hôm sau, nhà họ Quân.

Hứa Thanh Khê dậy sớm, còn Quân Nhật Đình vẫn ngủ ở bên cạnh.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú dưới ánh nắng mặt trời khiến phụ nữ như cô không khỏi ghen tị.

Cô không nhịn được chống đầu nhìn, trong đầu thì nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm qua, khiến trong lòng cô như có cái gì muốn chui từ dưới đất lên nảy mầm, làm cô rung động không thôi.

Chỉ thấy khoảng cách của hai người càng lúc càng ngắn khi Hứa Thanh Khê tới gần.

Trong mắt của Hứa Thanh Khê tràn ngập tình cảm nồng nàn.

Suýt nữa là hôn được rồi, nhưng Quân Nhật Đình vốn đang ngủ say lại mở hai mắt ra.

Đôi mắt sáng, tỉnh táo này đâu có giống người còn đang ngủ vừa rồi.

Không báo trước, Hứa Thanh Khê va phải đôi mắt đen nhánh của anh.

Cô giật mình, vội lui về phía sau theo bản năng, nhưng không ngờ hành động quá vội nên suýt chút nữa là lăn xuống giường.

May mà Quân Nhật Đình nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô níu lại, sau một hồi choáng váng thì hai người nằm ở trên giường với tư thế nam trên nữ dưới.

“Nhìn lén anh à?”
Đáy mắt Quân Nhật Đình tựa như ẩn ý gì đó, anh nhìn Hứa Thanh Khê với vẻ sâu xa.

Hứa Thanh Khê đỏ mặt trong giây lát, không có gì ngại hơn việc nhìn trộm còn bị đương sự bắt được.

Đương nhiên, cô có bị đánh chết cũng không muốn thừa nhận.

“Không, em chỉ giúp anh làm sạch mặt, lúc đó khóe mắt anh có gỉ mắt.”
Cô cố bình tâm lại mình, nói dối với vẻ mặt không đổi sắc.

Quân Nhật Đình nhìn bộ dáng mạnh miệng của cô, anh thấp giọng nở nụ cười.

Hứa Thanh Khê bị tiếng cười kia của anh làm cho khó hiểu.

Cô không hiểu gì nhìn Quân Nhật Đình, nhưng lại đối diện với nhan sắc của anh bị phóng đại lên.

“Phụ nữ các em đều thích nghĩ một đằng nói một nẻo à?”

Anh vừa nói, vừa cọ xát đôi môi của Hứa Thanh Khê, xúc cảm mềm mại làm cho anh nhịn không được gặm nhấm nó một cách nhẹ nhàng.

Hứa Thanh Khê lập tức choáng váng.

Mãi cho đến khi cánh môi có cảm giác đau đau, cô mới bình tĩnh lại.

Nhưng cô không còn nhiều sức để phản kháng.

Trong chốc lát, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, âm thanh mập mờ vang lên từng đợt.

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh quyến rũ này rốt cuộc cũng dừng lại.

Hứa Thanh Khê vô lực bị Quân Nhật Đình ôm vào phòng tắm để tắm rửa.

Chờ họ mặc quần áo đi ra một lần nữa thì đã là chuyện của nửa giờ sau rồi.

Hai người đi xuống tầng, thấy quản gia đang bận rộn xách bê vật gì đó, còn trong phòng khách đã có rất nhiều thứ trông giống như hộp quà.

“Quản gia, những thứ này là cái gì?”
Quân Nhật Đình không khỏi nhíu mày hỏi.

“Thưa cậu cả, đây là thuốc bổ mà ông chủ nhà họ Hứa đưa cho mợ cả, nói là dùng để mợ cả bồi bổ cơ thể.”
Quản gia thành thật trả lời, khiến Quân Nhật Đình nhướng mày nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê thấy thế, trong mắt cô hiện lên sự vô cùng kinh ngạc và bất ngờ.

Con cáo già Hứa Hải Minh trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào vậy?
Cô cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên sự châm chọc.

Vậy mục đích của cáo già làm việc này là gì?
Vì suy cho cùng, người đó luôn dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu.

Cô nghĩ vậy thì sự ngạc nhiên trong lòng cũng từ từ biến mất, và cô trở nên mất hứng thú.

“Ồ, nếu đã như vậy, cứ để vào nhà kho đi.”
Cô nói xong rồi đi về phía nhà kho.

Quản gia hơi sững sờ, vô thức nhìn Quân Nhật Đình.

Sau khi Quân Nhật Đình gật đầu, quản gia ra hiệu cho người làm mang đồ đạc ra khỏi phòng khách.

Sau khi họ rời đi, lúc này Quân Nhật Đình mới xuống tầng, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Khê.

Có thể nói, vừa rồi anh rất bất ngờ trước thái độ thờ ơ của Hứa Thanh Khê.

Chẳng phải quan hệ giữa hai bố con rất tốt sao?
Nhưng anh lại thấy không giống như những lời đồn đại.

Nhất là khi anh nhớ tới cuộc trò chuyện mình đã nghe thấy trước đây.


Dù Hứa Thanh Tuệ có tên họ theo Hứa Hải Minh, nhưng trong giọng nói lại không có tình cảm bố con khăng khít gì cả, lại còn có ý tức giận.

Tất nhiên, cũng có thể là do hai người đang cãi nhau.

Nhưng nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy cảm giác kỳ lạ vừa rồi không có vấn đề gì.

Bởi vì cãi nhau, cho nên Hứa Thanh Khê không có thiện cảm với những thứ mà bố mình gửi.

Nhưng Hứa Hải Minh chủ động đưa đồ tới giống như tình yêu của người bố dành cho con gái, tặng để nhận lỗi.

Anh che đậy ý nghĩ ở trong lòng, rồi ngồi xuống dùng cơm trong phòng ăn với Hứa Thanh Khê.

“Hôm nay em có đến công ty không?”
Quân Nhật Đình liếc nhìn Hứa Thanh Khê ở đối diện, và dò hỏi.

“Không, bên công ty cũng không có chuyện gì, em làm việc ở nhà là được.”
Hứa Thanh Khê lắc đầu đáp lại, Quân Nhật Đình gật đầu với cô.

Sau đó hai người trò chuyện vài câu, Quân Nhật Đình ăn cơm xong rồi đến công ty.

Chờ anh đi rồi, Hứa Thanh Khê định trở về phòng lấy đồ dùng chuẩn bị tới vườn hoa tìm cảm hứng sáng tác.

Chỉ là khi cô lên tầng, nghĩ đến thuốc bổ mà Hứa Hải Minh đưa tới, trong lòng cô cảm thấy có chút bất an.

Cô về đến phòng, không thể không gọi cho Hứa Hải Minh.

“Ông lại muốn làm cái gì hả?”
Khi Hứa Hải Minh nhận được điện thoại của Hứa Thanh Khê, ông ấy không thấy ngạc nhiên.

“Không làm gì cả.”
Hứa Thanh Khê cười nhạt: “Ông sẽ tốt bụng như vậy à, vô duyên vô cớ lại tặng đồ cho tôi?”
Cô vốn không tin tưởng Hứa Hải Minh sẽ tốt như thế, vì người này là không lợi lộc không dậy sớm, nên chắc chắn là đang ngấm ngầm mưu tính cô như thế nào.

Hứa Hải Minh nghe thấy những lời chế giễu này của cô, trên mặt ông ta chợt hiện lên sự tức giận.

Con bé chết tiệt kia đúng là cho thể diện còn không cần, tốt bụng với nó nó còn ở đó mà nghi này nghi nọ.

Có điều nghĩ đến mục đích của mình, ông ấy vẫn cố nén sự bất mãn trong lòng, trầm giọng nói: “Sao nào, con dù gì cũng là con gái của bố, hơn nữa hiện tại còn còn đóng giả làm Thanh Tuệ, nên bố quan tâm tới thân thể của con là chuyện đương nhiên, nếu không người khác lại nghĩ tình cảm bố con chúng ta chỉ là lời đồn đãi.”.