Khi tin tức được phát ra ngoài, trên mạng cũng bắt đầu xôn xao, ồn ào.

Vốn các fan của Kimi đều chăm chú theo dõi diễn biến của chuyện này, bây giờ nhìn thấy thông báo này của Tập đoàn Quân Thị thì liền trực tiếp bùng nổ.

Từng người, từng người bọn họ tràn vào trang web chính thức của Tập đoàn Quân Thị, bảo vệ nhà thiết kế mà bản thân ngưỡng mộ, yêu thích.

“Tập đoàn Quân Thị còn có thể nhận bản thiết kế đó là của nhà thiết kế của công ty mình? Đây rõ ràng là sao chép nguyên xi, các người lại còn bảo là người ta bôi nhọ, vu khống.”
“Đúng vậy, cũng không nhìn lại xem nhà thiết kế của các người như thế nào.”
“Lầu trên (người bình luận trước), các người có ý gì, Thanh Khê của chúng tôi mới sẽ không sao chép!”
“Thật lòng mà nói, tôi không tin Thanh Khê sẽ sao chép, hơn nữa, từ lúc Thanh Khê lần đầu tiên ra mắt cho đến nay, tôi luôn mua quần áo mà cô ấy thiết kế, nên tôi thấy được trong bản thiết kế này, cho dù là *yếu tố thiết kế hay là cách phác họa, bút pháp vẽ, đều là phong cách của Thanh Khê.”
*Yếu tố thiết kế tương đương với các ký hiệu cơ bản trong thiết kế, thiết kế trong các ngành khác nhau thì có yếu tố thiết kế khác nhau.

“Tôi đồng ý với ý kiến này, vừa nãy tôi đã đi xem qua phong cách vẽ của Kimi, thiết kế mà cô ấy ra mắt trong lần này hoàn toàn không giống với phong cách thiết kế trước đây của cô ấy, điều này rất đáng làm cho người ta phải suy nghĩ.”
Rõ ràng, những ý kiến phản đối này chính là fan của Hứa Thanh Khê.

Họ là những người thật lòng thích các tác phẩm của Hứa Thanh Khê, vẫn luôn quan tâm, theo dõi cô kể từ lúc cô xuất đạo cho đến bây giờ.

Bọn họ cảm thấy nhà thiết kế có thiên phú như thế này không thể nào làm ra chuyện có tổn hại đến tiền đồ của mình như vậy được.


Đối lập với những ý kiến có lý của bọn họ, các fan của Kimi lại nổi giận.

Bởi vì bọn họ cảm thấy, những người fan này của Hứa Thanh Khê dường như đang nói Kimi của bọn họ sao chép thiết kế của Hứa Thanh Khê.

“Những người nói tin tưởng kẻ ăn cắp ý tưởng kia thật sự là khôi hài, Kimi của chúng tôi là người có thân phận gì, còn cần phải thèm muốn tác phẩm thiết kế của một người mới hay sao?”
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem thân phận của hai bên!”
Vào lúc fan của hai bên đang tranh cãi ầm ĩ đến mức tối mày tối mặt, không thể gỡ ra nổi thì Tập đoàn Lâm Thị cũng đưa ra đòn đánh trả.

“Theo như công ty chúng tôi được biết, tác phong của bản thân nhân vật chính liên quan đến vụ việc sao chép thiết kế lần này có vấn đề, tuy không biết tại sao Tập đoàn Quân Thị lại bảo vệ người này khắp nơi khắp chốn, nhưng đối với vụ việc sao chép thiết kế lần này, công ty chúng tôi sẽ truy cứu tới cùng, tất cả các thủ tục sẽ được dựa theo pháp luật một cách nghiêm ngặt, chặt chẽ.

Hy vọng Tập đoàn Quân Thị nhanh chóng sớm giao người sao chép ra.”
Có thêm Tập đoàn Lâm Thị lên tiếng phụ họa, những người là fan của Kimi càng thêm kiêu căng, phách lối hơn.

Trong đó có nhiều người thúc đẩy, khiến cho người ta chú ý đến phát ngôn của Tập đoàn Lâm Thị mà đi điều tra Hứa Thanh Khê.

Dưới sự thúc đẩy của những người này, chỉ trong chốc lát sau toàn bộ trên mạng đã xuất hiện các vụ bê bối, tai tiếng của Hứa Thanh Khê.

Nào là không tôn trọng tiền bối, nào là bản thân tự cao, tự đại, kiêu căng, ngạo mạn, càng hơn nữa là một số chuyện trước kia Lâm Gia Nghi hãm hại cô, đều bị đào ra, sau đó ngắt đầu vặn đuôi rồi phát tán lên trên mạng.

Nói tóm lại chính là có thể bôi nhọ được bao nhiêu thì bọn họ sẽ dốc hết toàn lực mà đi bôi nhọ bấy nhiêu.

Có thể nói là, chỉ trong một thời gian ngắn, Hứa Thanh Khê đã bị bôi đen, nhục mạ, chửi rủa đến cực điểm, càng chưa kể đến danh tiếng của cô.

Hứa Thanh Khê ở nhà luôn quan tâm, chú ý đến diễn biến của sự việc, nhìn thấy tình hình phát triển thành như thế này, trong lòng vừa lo lắng, sốt ruột nhưng lại không biết nên làm sao bây giờ?
Cô có thể khẳng định chắc chắn rằng bản thân không có nghỉ ngơi dù chỉ là một lát, nhưng mà lại cứ hết lần này tới lần khác đều bị đối phương ra mắt tác phẩm sớm trước một bước.

Rốt cuộc là ai đã tiết lộ tác phẩm của cô ra bên ngoài.

Trong lòng cô luôn không ngừng suy đoán, đem hết những người có liên quan đến liệt kê ra, rồi chọn từng người, từng người một, sau một phen nghi ngờ rồi lại bác bỏ.

Đến cuối cùng cô cũng không đoán ra được ai là người đáng nghi cả.

Quân Nhật Đình trở về nhà, nhìn thấy nét mặt nặng nề, lo âu của cô, biết là cô để ý đến sự việc ở trên mạng, không nhịn được mà an ủi, trấn an cô.

“Em không cần phải quan tâm, để ý đến những chuyện ở trên mạng, bọn họ đều là những tay gõ phím không hiểu chuyện.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói này của anh, vốn đang vẫn còn rất lo lắng, lại không nhịn được mà bật cười.

“Anh còn biết được tay gõ phím?”
Cũng không thể trách cô lại có thể kinh ngạc đến như vậy được, phải biết rằng ở trong mắt cô, Quân Nhật Đình được xem giống như là một vị thần vậy, là một quý công tử luôn ngồi tít ở trên cao, xa rời quần chúng, không quan tâm đến thế sự.


“Cái này có cái gì mà không biết, Tập đoàn Quân Thị cũng có không ít công ty truyền thông.”
Quân Nhật Đình không để ý đến sự trêu chọc trong giọng nói của cô, thấy vẻ mặt của cô không còn nghiêm trọng như vừa nãy thì lúc này mới quay lại chủ đề chính.

“Anh đã cho người đi kiểm tra camera giám sát của công ty rồi, cũng không có phát hiện được điều gì khác thường, em xem em có thể nghĩ kỹ lại, lúc đi gặp Quý Ức, giữa đường có gặp phải người nào hoặc là có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Hứa Thanh Khê thấy anh đã trở lại vấn đề chính, thì cũng thu lại tâm tư, bắt đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại.

Cũng là bởi vì lần này được Quân Nhật Đình nhắc nhở, ngược lại làm cho cô nhớ tới một chuyện.

“Em nhớ ra rồi, lúc em đi gặp Quý Ức, giữa đường em có va phải Hà Thanh Vận, lúc đó bản thiết kế bị rơi ra ngoài… Em không chắc liệu cô ấy có nhìn thấy bản thiết kế hay không.”
Cô vừa nói, vừa nhìn Quân Nhật Đình với vẻ ngập ngừng, do dự.

Quân Nhật Đình dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lát sau, cô thấy anh lấy điện thoại ra gọi cho Hà Văn Tuấn.

Sau khi Hà Văn Tuấn cúp máy liền lập tức đi kiểm tra, trước sau không đến mười phút, đã ngay lập tức có tin tức.

“Tổng giám đốc, đã tra ra được rồi, sự việc đúng như lời bà chủ đã nói, cô ấy va phải Hà Thanh Vận, làm rơi bản thiết kế, có điều là, chúng tôi tìm người chuyên nghiệp đến quan sát kỹ càng, cẩn thận thì phát hiện là Hà Thanh Vận cố ý va vào người bà chủ.”
Quân Nhật Đình nghe thấy lời này, trong phút chốc mặt anh liền trầm xuống, lạnh hẳn đi.

“Cho nên, bản thiết kế là do cô ta tiết lộ ra?”
Anh hỏi với giọng lạnh lùng.

Hà Văn Tuấn ngập ngừng, lưỡng lự: “Cái này thì không xác định được, sau khi tra ra được là Hà Thanh Vận, tôi lại cho người đi điều tra hành động trong mấy ngày gần đây của cô ta, nhưng cũng không có phát hiện ra được điều gì bất thường cả.”
Quân Nhật Đình nheo mắt lại, ánh mắt đầy nguy hiểm.

“Cậu tiếp tục điều tra, đồng thời phái người đi theo dõi cô ta.”
Hà Văn Tuấn đáp lời rồi cúp điện thoại.

Hứa Thanh Khê thấy anh đã nói chuyện điện thoại xong, thì không nhịn được liền hỏi.

“Thế nào? Là cô ấy sao?”
Quân Nhật Đình lắc đầu: “Chưa xác định được có phải là cô ta hay không, nhưng anh đã cho người đi theo dõi cô ta rồi.”
Hứa Thanh Khê nghe xong, không khỏi giật mình, sửng sốt.

Nếu không phải là Hà Thanh Vận, vậy thì còn có người nào dồn hết tâm trí và sức lực đi chĩa mũi nhọn vào cô, mà không hề có chút lưu tình nào như vậy?
Cô cắn chặt môi dưới, bắt đầu suy nghĩ miên man.

Quân Nhật Đình nhìn thấy như vậy, không hiểu tại sao, trong lòng anh cảm thấy vô cùng thương xót cô.


“Đừng suy nghĩ gì nữa, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, mấy ngày này em cứ ở nhà, đừng nên đi đâu cả.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời an ủi của anh, trong lòng tuy có chút không cam tâm, nhưng mà cũng không còn có cách nào.

Chỉ có thể hy vọng Quân Nhật Đình có thể mau chóng điều tra rõ ràng.

Nhưng trong lúc chờ đợi lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Đến ngày hôm sau, toàn bộ mạng đều tẩy chay Hứa Thanh Khê, còn liên lụy đến các cửa hàng (có nhiều chi nhánh), đại lý của công ty, ngay cả Tập đoàn Quân Thị cũng bị nhóm cư dân mạng chỉ trích, công kích.

Tập đoàn Lâm Thị cũng nhắm ngay thời cơ này, từng bước ép sát ZARY, bắt bọn họ giao Hứa Thanh Khê ra.

Trước áp lực từ rất nhiều người ở bên ngoài, nội bộ công ty cũng đang không ngừng tranh chấp.

Tất cả mọi người đều cảm thấy phương pháp tốt nhất trong lúc này đó chính là thuyết phục Hứa Thanh Khê từ chức để bảo toàn công ty.

Nhưng mà không có ai dám đưa ra đề nghị này ở trước mặt Quân Nhật Đình.

Nhưng lại không biết được rằng, tuy bọn họ không nói, nhưng Quân Nhật Đình đều biết hết.

Anh ngồi ở trong phòng làm việc, sắc mặt lạnh lẽo, âm u, tối tăm như mực, Hà Văn Tuấn đang đứng trước mặt anh, đến thở mạnh cũng không dám thở ra một hơi.

Trong lúc nhất thời, cả phòng làm việc yên tĩnh đến mức cho dù là mũi nhọn của cây kim rơi xuống đất thì cũng có thể nghe thấy được.

Cũng không biết phải qua bao lâu, vẻ mặt của Quân Nhật Đình cuối cùng cũng có chút thay đổi.

“Hà Văn Tuấn, cậu đi điều tra bên Tập đoàn Lâm Thị, nhìn xem hai ngày hôm nay trong công ty có người nào liên hệ với người mà bọn họ đã sai thải.”
Hà Văn Tuấn nghe vậy, tuy rằng có nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp nhận chỉ thị đi điều tra.

Sau khi cậu ấy rời khỏi, Quân Nhật Đình nheo mắt lại, anh mắt đầy nguy hiểm.

Nếu như ngày hôm qua anh vẫn còn mơ hồ, không nghĩ ra được, vậy thì hôm nay, khi nghe được những lời oán trách, phàn nàn của nhân viên trong công ty, cùng với bọn họ mãnh liệt yêu cầu thuyết phục Hứa Thanh Khê từ chức, thì trong lòng anh đã đoán ra được, có lẽ đây mới là mục đích chính của người đứng đằng sau thiết kế ra chuyện này..