Anh Nhật Đình biết được bà Hương sẽ nghĩ cách khác để cứu Gia Nghi ra.

Nhưng mà anh ta không muốn thả Lâm Gia Nghi ra một cách dễ dàng.

Người phụ nữ này hết lần này đến lần khác khiêu khích sự nhẫn nại của anh ta, anh ta bắt buộc phải khiến cô ta nhớ kỹ bài học này.

Cũng trong lúc đó, nhà họ Quân.

Hứa Thanh Khê đang phê duyệt giấy tờ thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

“Cô giáo Hứa, có thời gian rảnh không?”
Nghe giọng nói trong điện thoại liền nhớ đến giọng của Thiều Khánh Vy.

Thanh Khê cau mày, nhưng vẫn đồng ý.

20 phút sau, hai người gặp mặt ở trong một quán cà phê cách công ty không xa.

“Em tìm chị có việc gì thế?”
Thanh Khê ngồi xuống, nói ngay vào việc chính.

Thiều Khánh Vy không nhìn cô ấy, mà khuấy đều cà phê, âu sầu nói: “Em bị đuổi rồi.”

Hứa Thanh Khê nhau mày, không nói gì cả, dẫu sao cũng là điều tất nhiên.

Cô ấy không mở lời, đợi Khánh Vy nói xong.

Không tin nổi vì Khánh Vy gọi cô ấy đến đây chỉ để nói những điều đó.

Nhưng về thực tế cũng là như vậy.

Cô Khánh Vy thấy chị mình không nói gì, tự mình nói tiếp.

“Chị biết không? Tuy rằng tổng giám đốc khấu trừ công việc, không tính toán lỗi lầm em gây ra, nhưng vẫn đuổi em rời khỏi thành phố này…”
Cô ấy nói với ánh mắt thất vọng: “Lúc mới bắt đầu dự tính chăm chỉ học thật tốt cùng chị, nhưng bọn họ không ưa em, nói em và chị sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, em muốn ra mặt, nhưng cuối cùng lại bị bà chị kia tìm đến, cô ấy bằng lòng với em, chỉ cần nghe theo lời cô ấy nói, cô ấy không những cho em tiền, còn cho em cơ hội đi nước ngoài tiến tu, chị không hiểu được những thứ này từ trước đến giờ đối với một đứa trẻ nghèo có sức hấp dẫn thế nào.”
“Không em nói sai rồi, những thứ mà em nói, chị đều hiểu.”
Hứa Thanh Khê dùng ánh mắt trầm lặng nhìn Khánh Vy.

“Nghèo không phải là cái cớ để mình làm sai, nghèo cho sạch rách cho thơm, hơn nữa chỉ là nhất thời nghèo khổ, chứ không có nghĩa cả đời sẽ là người nghèo, điều này là quan điểm của từng người, hy vọng qua sự việc lần này có thể giúp em rút ra một bài học, để sau này sáng suốt hơn trong công việc.”
Khánh Vy nghe xong, nắm chặt viền cốc cà phê.

Thanh Khê thấy vậy, đột nhiên cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa, dẫu sao đây cũng là sự lựa chọn của một người.

“Chị còn có việc, đi trước nhé, em… bảo trọng.”
Cô ấy nói xong thanh toán tiền cà phê và rời đi.

Khánh Vy nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, che mặt khóc lớn.

Cũng trong lúc đó, tập đoàn Lâm Thị.

Bà Hương nghĩ nhiều cách nhưng không thể cứu Lâm Gia Nghi ra, bất đắc dĩ chỉ có thể liên lạc với chồng của mình.

“Chuyện lớn như vậy, tại sao đến bây giờ mới liên lạc với tôi?”
Bố Lâm Gia Nghi vì khảo sát công việc bên ngoài, nhận được điện thoại, bất giác nhíu chặt mày, ngữ khí đem theo sự bất mãn.

“Tôi không phải là lo ảnh hướng đến ông sao, ông mau chóng nghĩ cách để có thể cứu Gia Nghi đi.”
Bà Hương lập tức trả lời.

Bố Lâm Gia Nghi trầm ngâm một lát, nói: “Tôi phái người đến cục cảnh sát một chuyến, lấy danh nghĩa của tôi thả người.”
Bà Hương nghe xong, lòng nghĩ cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi cúp máy, bố Lâm Gia Nghi lập tức tìm Tâm Phúc sắp xếp.

Nhưng bên ông ấy vừa sắp xếp ổn thóa, anh Nhật Đình đã lập tức nhận được thông tin.

Anh Nhật Đình biết rằng dựa vào thân phận Lâm Phu hiện nay, muốn thả Gia Nghi ra, rất dễ dàng.


Chỉ là điều này sẽ làm trái với dự tính ban đầu của anh ta.

Anh ta nhìn trên bàn, ánh mắt đen nhánh chứa đầy sự ớn lạnh.

“Văn Tuấn, kêu người chặn lại người của nhà họ Lâm, nói với họ nếu như vì làm việc riêng mà bất hợp pháp, cẩn thận địa vị khó giữ được.”
Văn Tuấn gật đầu đi xử lý.

Người mà bố Lâm Gia Nghi cử đi vừa đến nơi, bọn họ liền tiến lên chặn lại.

“Các người là ai?”
Người của bố Lâm Gia Nghi cảnh giác nhìn người Văn Tuấn cử tới, nghiêm nghị quát chói tai.

Người của Văn Tuấn sắc mặt không thay đổi, chuyện đạt nhiệm vụ cấp trên giao phó.

“Anh yên tâm, chúng tôi không có ác ý, chỉ là ông chủ của chúng tôi chuyển lời đến hai vị, nếu hai vị giúp nhà họ Lâm đưa Gia Nghi đi, ông chủ của chúng tôi ắt sẽ tố cáo nhà họ Lâm, dụng quyền hiếp người.”
Bọn họ nghe xong câu này vẻ mặt biến sắc, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Vậy mà những người này không hề để ý, khi chuyển lời xong, lập tức quay người rời khỏi.

Người của bố Lâm Gia Nghi nhìn bóng dáng bọn người của Văn Tuấn rời đi, rồi nhìn đồn cảnh sát phía trước, nhất thời chần chờ.

Cuối cùng tên cầm đầu gọi điện cho Bố Lâm Gia Nghi.

“Đã cứu được người chưa?”
Bố Lâm Gia Nghi nhận điện thoại, cho rằng chuyện đã hoàn thành.

“Xin lỗi, bộ trưởng, người vẫn chưa cứu được.”
Tên cầm đầu trầm giọng nói, chợt kể một lượt những chuyện vừa nãy xảy ra, Bố Lâm Gia Nghi nghe xong nổi trận lôi đình.

“Nhà họ Quân, Quân Nhật Đình, hay lắm, rất hay!”
Ông ta cắn răng nghiến lời gầm thét, lại không dám hành động gì.

Trước mắt tuy ông ta vừa mới ngồi vững địa vị, lại có thể một tay che trời, nhưng cũng không thể xảy ra sơ xuất nhỏ.

Trong chốc lát, ông ta hận thấu xương Nhật Đình nhà họ Quân.

Ông ấy hung hăng thở một hơi, chấn an lại tâm trạng dặn dò: “Nếu con gái lớn của tôi không thể cứu được, hãy gọi người ở bên trong cục cảnh sát, đừng để cho những tên không có mắt lừa gạt nó nữa.”
Sau khi nhận lệnh, tắt máy lập tức đi làm.

Nhưng những chuyện này, Hứa Thanh Khê không hề biết.

Sau khi cô ấy và Khánh Vy rời khỏi, nhưng không về thẳng nhà họ Quân mà đến công ty.


Tuy rằng mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng sau này thu xếp thế nào, cô ấy cũng không rõ.

Đợi cô ấy đến công ty, lại phát hiện bầu không khí công ty có gì đó kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều mang bộ mặt hoan hỷ, thậm chí những người lúc trước nhìn cô ấy với vẻ mặt đần thối vậy mà lại cười vui vẻ với cô ấy.

Hứa Thanh Khê rất kinh sợ.

Cô ấy kinh sợ đi thẳng đến phòng tổng giám đốc, định hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lý Dương châu nhìn thấy cô ấy tới, rất vui mừng.

“Cô tới lúc nào thế?”
Cô ấy vừa mời Thanh Khê ngồi vừa hỏi.

“Tôi vừa mới tới.”
Hứa Thanh Khê mỉm cười trả lời, chợt nói ra tình cảnh vừa nhìn thấy ở bên ngoài.

“Cô ấy làm sao thế? Cảm thấy mọi người giống như hít thuốc lắc vậy.”
Lý Dương Châu nghe xong, không nhịn nổi mà bật cười.

“Cô miêu tả thật hài hước, hôm nay cả công ty thực sự giống như hít thuốc lắc vậy.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, sự tò mò trong ánh mắt càng thêm hơn.

Lý Dương Châu thấy vậy, liền giải thích: “Kể ra cũng nhờ phúc của cô, chuyện lần này, tuy rằng náo loạn lớn, nhưng kết quả rất khả quan, bên tập đoàn Lâm Thị đã thông báo xin lỗi, danh dự của cô đã được lấy lại rồi, hơn nữa độ nổi tiếng còn hơn lúc trước.”
Hứa Thanh Khê nghe được lời này, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Cô ấy không nghĩ rằng tập đoàn Lâm Thị sẽ xin lỗi.

Không đợi cô ấy nghĩ nhiều, liền nghe Lý Dương Châu tiếp tục nói với một giọng nói vui vẻ: “Còn nữa, cư dân mạng còn cảm thấy oan uổng thay cho cô, bèn tự mua sản phẩm của cô để hối lỗi, đương nhiên họ cũng thật sự thích tác phẩm của cô, dù sao hôm nay sản phẩm của cô cũng đã cháy hàng, ngay cả các tác phẩm của các nhà thiết kế khác cũng bán chạy theo.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, dù thế nào cũng không ngờ được mọi chuyện xảy ra lại thành như vậy, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Mà sau khi cô ấy hiểu được mọi chuyện, cô Quý Ức tức phát điên.

Cô ấy không hiểu rốt cuộc phân đoạn nào xảy ra lỗi, mà khiến cô ấy tính toán trở thành bàn đạp của cấp trên Hứa Thanh Tuệ!.