Không lâu sau điện thoại có người bắt máy.

“Tôi đã đem chứng cứ đến đến đồn cảnh sát rồi, nhanh thôi sẽ có lệnh bắt giữ.”
Hà Văn Tuấn trầm giọng đáp, nói rằng bên cậu ấy đã làm xong việc.

Song Quân Nhật Đình vẫn chưa yên tâm, nhà họ Lâm kia, nhất là lão cáo già Lâm Gia Vĩnh, anh không tin rằng sau gần ấy năm bôn ba trong giới quan chức lại không có mạng lưới thông tin riêng của mình.

“Trước khi cảnh sát bắt được người, cậu cho người theo dõi toàn bộ người trong nhà họ Lâm cho tôi.”
Anh lạnh lùng căn dặn.

Hà Văn Tuấn nhận lệnh lập lức làm việc.

Mà sự thật đúng như Quân Nhật Đình suy nghĩ.

Trong lúc anh đang tố cáo nhà họ Lâm thì Lâm Gia Vĩnh nhận được tin tức từ tâm phúc của mình.

“Thưa Bộ trưởng, tập đoàn Phong Quân vừa cử người đến Bộ tư pháp, chúng tôi nhờ quan hệ mới biết được rằng họ đang muốn tố cáo ngài.”
Lâm Gia Vĩnh nghe xong thì mặt mày sa sầm, đen như mực, đặc biệt câu tiếp theo mà tâm phúc của ông ta nói lại càng khiến ông ta đứng tim.

“Quân Nhật Đình đã đến đồn cảnh sát báo án, họ tố cáo nhà họ Lâm bắt cóc trái phép, họ còn giữ đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của bà nhà làm chứng cứ, hai việc này gộp lại sẽ rất khó xử lý, ngài Bộ trưởng hãy nhanh chóng sắp xếp đi ạ.”
“Tôi biết rồi, cậu cứ theo dõi sát sao tin tức bên bộ Tư pháp, chừng nào có kết quả nhớ báo ngay lập tức cho tôi.”
Lâm Gia Vĩnh dặn dò nghiêm túc.


Sau khi cúp điện thoại, ông ta ra khỏi phòng sách, thấy không khí vui vẻ hòa thuận của gia đình trong phòng khách, trong lòng thấy khó chịu.

Có thể nói rằng “chiêu úp sọt” này đã làm cho toàn bộ nhà họ Lâm bị liên lụy.

“Mẹ, sao mẹ không đánh chết con tiện nhân Hứa Thanh Khê kia đi!”
Lâm Gia Nghi biết Hứa Thanh Khê bị mẹ mình đánh, nhưng đó cũng chỉ là bị xây xát ngoài da thôi, thế nhưng cô ta hận không thể đánh chết con ả kia.

“Đương nhiên là mẹ muốn đánh chết nó, nhưng bố con không đồng ý”
Bà Lâm giận dữ đáp.

Lâm Gia Vĩnh vừa xuống lầu thì nghe thấy, không kiềm được lạnh lùng nói: “Các người còn ngại nhà này chưa đủ loạn sao mà còn muốn Hứa Thanh Tuệ chết.”
“Bố, có chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Gia Nghi nghe thấy giọng của Lâm Gia Vĩnh vừa giận dữ vừa căng thằng mà không hiểu nổi.

“Quân Nhật Đình vừa gửi đơn tố cáo tôi lên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, tôi không biết trong tay hắn ta đang nắm giữ chứng cứ gì, nhưng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã bắt đầu điều tra, tôi nghĩ không hôm nay thì ngày mai họ sẽ đến gõ cửa.”
Lâm Gia Nghi với bà Lâm nghe xong thì mặt biến sắc.

“Quân Nhật Đình, sao cậu ta dám cơ chứ?”
Bà Lâm giận dữ hét lên.

Lâm Gia Vĩnh lạnh lùng liếc bà ta, giận dữ nói: “Quân Nhật Đình làm sao mà không dám, tôi bảo chỉ cần bắt người về thôi là được rồi, còn bà thì hay rồi, bà còn đánh người ta, làm sao hắn có thể bỏ qua cho chúng ta đây?”
Ông ta nói đoạn, hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Không chỉ tố cáo tôi, mà ngay cả công ty của bà cũng bị tố cáo theo kìa.”
Bà Lâm nghe vậy thì căng thẳng.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này thì liên quan gì đến tập đoàn Lâm Thi chứ?”
Lâm Gia Nghi cũng cuống cuồng, tập đoàn Lâm Thị chính là trụ cột của nhà họ Lâm.

“Bố ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Lâm Gia Vĩnh thấy họ bấy giờ mới náo loạn thì thở dài thườn thượt.

“Từ lúc mẹ con cho người bắt cóc Hứa Thanh Tuệ thì Quân Nhật Đình đã cho người thu thập chứng cứ rồi, hơn nữa mẹ con còn thay con dạy dỗ Hứa Thanh Tuệ, điều này đã hoàn toàn chọc giận Quân Nhật Đình.

Bố đoán là hắn ta nhất định phải xóa sổ gia đình họ Lâm nhà chúng ta ra khỏi thủ đô rồi.”
Bà Lâm với Lâm Gia Nghi nghư vậy thì đờ người ra.

“Làm sao có thể như vậy?”
Lâm Gia Nghi lẩm bẩm, không thể tin được.

Thế như bà Lâm vẫn chưa thôi hạ hỏa: “Cái tên Quân Nhật Đình kia cũng được lắm.”
“Không biết hắn ta “được” đến cỡ nào nhưng lần này nhất định nhà họ Lâm sẽ bị tổn thất nặng nề, có lẽ hắn ta thật sự có khả năng làm được như vậy.”
Lâm Gia Vĩnh bẻ lại lời bà ta, trầm giọng nói.

Dứt lời, ông ta quay ra nhìn Triển Hình Hiên đang bước vào không nói không rằng.


“Ngài Triển, tôi xin ngài hãy giúp chúng tôi, liệu có được không?”
Triển Thiên Hình nghe vậy thì nhíu mày nhìn ông ta.

“Không cần ông nói, người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Lâm Hồng Quốc nghe vậy thì nhẹ người một chút.

“Vậy là tốt rồi, nếu như nhà họ Lâm không vực dậy nổi, tôi hi vọng ngài Triển có thể chăm sóc tốt cho Gia Nghi, tính con bé là do tôi với mẹ nó chiều hư từ nhỏ, nhưng bản chất nó không hề xấu.”
Tuy rằng bà Lâm không cho rằng Quân Nhật Đình có thể lật đổ nhà họ Lâm, nhưng trong lòng ông ta cũng đã dự liệu được hậu quả sau này thế nào, nhân lúc chưa bị phán quyết, ông ta phải thu xếp tất cả mọi thứ.

Mặt khác, Lâm Gia Nghi dường như thấy bố mình có vẻ như đang chuẩn bị hậu sự thì bất mãn đứng dậy.

Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Triển Hình Thiên, cô ta lại không dám ho he câu nào.

Cô định chờ Triển Hình Thiên đi rồi sẽ cố gắng khuyên nhủ bố mình.

Thế nhưng sự việc lại không như cô ta mong muốn.

Sau khi thu xếp ở nhà họ Lâm xong, ông ta để cho Triển Hình Thiên đưa Lâm Gia Nghi đi.

“Bố, con sẽ không đi đâu!”
Lâm Gia Nghi hoảng lên, vẻ mặt phản kháng.

Còn chưa đợi Lâm Gia Vĩnh Quát thì Triển Hình Thiên đã giận tím mặt.

“Cô chỉ là không muốn đi hay là không muốn đi cùng tôi? Hửm?”
Sau khi âm cuối từ giọng mũi bật ra, tràn đầy mùi nguy hiểm khiến Lâm Gia Nghi không khỏi run lên.

“Chẳng phải là…”
Cô ta theo bản năng bật lại.

Lâm Gia Vĩnh thấy thế trong lòng có hơi tức giận.

Hiện giờ ông ta vẫn còn đang ở đây mà Triển Hình Thiên đã uy hiếp Lâm Gia Nghi ngay trước mặt mình rồi, không biết sau này Gia Nghi đi theo hắn ta thì sẽ như thế nào đây.

Nhưng nếu giữ Gia Nghi ở lại, cả nhà họ đều tiêu đời.

Sau một hồi đắn đo, ông ta vẫn chọn phương án cũ.

Dù sao ông ta vẫn luôn tin tưởng con gái mình, tin rằng nhất định con bé sẽ thuần phục được vị Triển thiếu ngang tàng kiêu ngạo này.

“Gia Nghi, con nên đi với cậu Triển Hình Thiên đi, chờ mọi chuyện trong nhà ổn thỏa rồi cậu Triển sẽ đưa con về.”
Ông ta nói rồi còn ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi đương nhiên là hiểu ý của bố mình, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Dù sao với tình hình của nhà họ Lâm lúc này cũng không cho phép cô ta tùy hứng nữa.


Cứ như vậy, Lâm Gia Nghi bị Triển Hình Thiên đưa đi.

Trước khi họ rời đi thì đã có người báo cáo đến Quân Nhật Đình bên kia.

“Theo dõi sát sao vào cho tôi, tôi muốn nhà họ Lâm không một ai bước được ra khỏi cửa!”
Quân Nhật Đình trầm giọng căn dặn, nói xong, anh cúp điện thoại luôn.

Cũng đúng lúc đó, Hứa Thanh Khê trên giường bệnh rên rỉ.

“Nước…”
Quân Nhật Đình nghe vậy bèn lập tức đặt tài liệu xuống, rót nước cho Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê dựa vào lòng Quân Nhật Đình uống nước, ý thức mơ hồ dần dần lấy lại.

“Quân Nhật Đình.”
Đợi đến khi cô nhìn rõ người đàn ông bên cạnh thì ánh mắt đã cảm động chan chứa.

Cô nhìn Quân Nhật Đình mà cứ ngỡ là trong mơ, cô cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ cơ chứ, không ngờ anh ấy thực sự đang ở bên cạnh mình rồi.

Nghĩ đến thôi, mắt cô lại ửng đỏ, nước mắt vô tình trào ra.

“Anh ở đây thật rồi…”
Cô không nhận ra rằng bây giờ mình đang dựa dẫm vào Quân Nhật Đình đến nhường nào.

Quân Nhật Đình thấy cô nghẹn ngào, trong lòng chợt nhói đau.

“Được rồi, không sao rồi.”
Anh vỗ nhẹ lưng Hứa Thanh Khê an ủi, nhưng không ngờ lại chạm phải vết thương của cô.

“Đau…”
Hứa Thanh Khê đau đến mức lạnh người, vô tình quay sang làm nũng với Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đỉnh cảm nhận được cơ thể đang run rẩy trong lòng mình, lại nhìn đến bộ dạng tái nhợt yếu ớt của cô, lửa giận đối với nhà họ Lâm lại tăng vọt.

Bất kể ra sao, lần này anh cũng phải khiến cho nhà họ Lâm không ngóc đầu lên nổi!.