Mấy ngày sau, trận sóng gió của nhà họ Lâm đã lắng xuống trước những tin tức nổi cộm khác trên mạng.

Đương nhiên, trong đó cũng có một phần công sức của Triển Hình Thiên.

Mấy ngày nay, Hứa Thanh Khê nằm trong bệnh viễn dưỡng bệnh cũng đã khỏe hơn nhiều, hôm nay là ngày cô xuất viện, Quân Nhật Đình gác lại hết mọi chuyện để lái xe đến đón cô về.

Hứa Thanh Khê thấy anh đến, rất cảm động, đặc biệt là khi nhớ đến những việc anh đã làm cho mình suốt khoảng thời gian này.

Bức tường phòng vệ cô dựng lên trong lòng lại sụp đổ, có gì đó đang vươn ra khỏi mặt đất, không ngừng lớn lên.

“Em nhìn anh làm gì?”
Hẳn là nhận ra ánh mắt quá nóng bỏng của Hứa Thanh Khê, Quân Nhật Đình nghiêng đầu hỏi thăm.

Lúc này, Hứa Thanh Khê mới hoàn hồn, mắt hiện lên vẻ ảo não cùng với chút ngượng nghịu, làm đôi gò má nõn nà của cô ửng hồng.

“Không có gì.”
Cô không muốn để anh nhận ra vẻ khác thường của mình, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trả lời.

Nhưng Quân Nhật Đình vẫn nhìn thấy vành tai ửng đỏ, biết cô đang ngượng.

Anh cười khẽ một tiếng, không ép hỏi tiếp, vì anh biết, da mặt cô vợ nhỏ này của anh mỏng lắm, còn hỏi tiếp, thể nào cô cũng sẽ xù lông.


Chẳng mấy chốc cả hai đã về đến nhà họ Quân.

Vì còn phải đi làm nên đưa Hứa Thanh Khê về nhà rồi, Quân Nhật Định phải về công ty ngay.

Hứa Thanh Khê về phòng, rửa mặt một cái rồi ngồi vào bản xử lý mớ công việc dồn đống mấy hôm nay của mình.

Nhưng cô không thể dồn hết sự chú ý vào công việc được.

Nhớ đến mấy hôm nay Quân Nhật Đình vì chăm sóc cho cô, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, người gầy hẳn đi.

Cô nghĩ mình nên làm gì đó để cảm ơn anh mới được.

Nhưng nghĩ một lúc lâu cô không thấy anh đang thiếu gì cả.

Cuối cùng, cô quyết định tối nay sẽ tự mình xuống bếp, nấu một bàn toàn những món anh thích.

Có mục tiêu, cô lập tức hành động.

Cô tìm quản gia, nói ý tưởng của mình, quản gia đương nhiên vui lòng phối hợp.

Cứ vậy, Hứa Thanh Khê vui vẻ, tất bật trong bếp.

Mạc Ly phụ trách bảo vệ cô, nhìn thấy cảnh này, gương vặn hết lại vì ghen tị.

Đặc biệt là sau chuyện này, cô ta thấy tình cảm giữa hai người dường như còn tốt hơn xưa!
Đêm đó, Quân Nhật Đình về nhà, Hứa Thanh Khê cười ra đón anh.

“Sao thế này?”
Quân Nhật Đình thấy cô nhiệt tình vậy, hơi ngạc nhiên, nhướng mày hỏi.

Còn chưa đợi cô đáp lại, quản gia đã khai hết.

“Thưa cậu, mợ cả thấy dạo này cậu bận quá, người cũng gầy hẳn đi, nên cố ý làm mấy món cậu thích ăn để bồi bổ cho cậu đó.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, vẻ mặt dịu hẳn đi, lòng đầy vui mừng.

“Vậy à, xem ra đêm nay anh có lộc ăn rồi.”
Anh nhướng mày nhìn về phía Hứa Thanh Khê, mắt hiện lên ý chế nhạo, tuy bị nhìn đến ngượng, nhưng Hứa Thanh Khê vẫn hào phóng đáp trả: “Anh ăn vừa miệng là được, mấy hôm nay cực cho anh quá.”
Quân Nhật Đình nhìn thấu vẻ biết ơn trong mắt cô, vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Em là vợ anh, chăm sóc em là chuyện anh nên làm.”
Hứa Thanh Khê ngẩn ra, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhanh như đánh trống.

Vợ anh…
Đây không phải lần đầu tiên cô nghe anh nói anh câu này.


Có phải chỉ cần là vợ anh, anh đều sẽ chăm sóc dịu dàng như vậy không? Nghĩ vậy, nét vui mừng trong mắt cô rút đi, sắc mặt cũng tái hẳn.

Vì cô không quên, mình không phải là vợ thật của anh.

Chờ ngày Hứa Thanh Tuệ thật quay về, cô sẽ phải rời đi, tất cả sự dịu dàng mà cô đang hưởng thụ này, trong tương lai đều sẽ thuộc về Hứa Thanh Tuệ.

Thoáng chốc, trái tim cô như bị một bàn tay khổng lồ vô hình bóp nghẹn, làm mỗi hơi thở của cô đều đau buốt.

“Em bị sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên tệ hẳn đi vậy?”
Quân Nhật Đình thấy sắc mặt Hứa Thanh Khê bỗng nhiên thay đổi, lo lắng hỏi thăm.

Cô ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt thân thiết của anh, cố ép bản thân đừng nghĩ quá xa.

Hiện giờ cô là Hứa Thanh Tuệ, còn chuyện sau này, cô không muốn nghĩ tới nữa.

“Không có gì, chỉ là vết thương đột nhiên nhói đau thôi.”
Cô nhếch môi, trả lời có lệ.

Quân Nhật Đình tin thật, định gọi bác sĩ gia đình đến xem, nhưng bị Hứa Thanh Khê từ chối.

“Không cần phiền vậy đâu, giờ cũng hết đau rồi.”
Nói rồi, cô kéo Quân Nhật Đình vào nhà ăn: “Mau đi ăn cơm thôi nào, không thì cơm canh nguội hết cả đấy.”
Quân Nhật Đình vốn không đồng ý, nhưng thấy cô nhất quyết bảo mình đã ổn, cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Hứa Thanh Khê cố điều tiết không khí, chẳng mấy chốc Quân Nhật Đình đã buông hết lo lắng, bắt đầu trò chuyện với cô.

Mạc Ly thấy tình cảnh hài hòa trong nhà ăn, siết chặt nắm tay tới mức móng tay ghim sâu vào da thịt.

Nhất là khi thấy Quân Nhật Định đối xử dịu dàng với Hứa Thanh Khê, làm cô ta không cách nào hiểu nổi, cô ả đó dựa vào đâu lại được cậu cả đối xử dịu dàng tới thế.

Không được, mình không thể để cậu cả tiếp tục đắm chìm như vậy.

Nghĩ vậy, mắt cô ta lóe lên tia sáng tối.

Bà Kim Hồng không phải luôn ngứa mắt cô gái này à? Chỉ cần để cô ta phạm vào sai lầm gì không thể tha thứ được, bà Kim Hồng chắc chắn sẽ có cách xử lý Hứa Thanh Khê thôi.

Mạc Ly không tin cậu cả sẽ làm trái lời trưởng bối, tiếp tục bao che cho Hứa Thanh Khê!
Lúc này Hứa Thanh Khê vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến gần, cô đang nói chuyện rất vui vẻ với Quân Nhật Đình, không kìm lòng được uống chút rượu.

Chẳng mấy chốc, cô đã thấy choáng váng.

Không rõ có phải vì bị chút thương cảm vừa nãy ảnh hưởng không, mà sau khi say rượu cô đã quấn lấy Quân Nhật Đình.


“Nhật Đình, anh ra ngoài đi dạo với em một lát nhé.”
Cô lảo đảo đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình, chân tay lóng ngóng suýt nữa thì ngã xuống.

May mà Quân Nhật Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, thấy vẻ mờ mịt trên mặt cô, mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Say thành thế này rồi, em chắc mình còn muốn ra ngoài đi dạo chứ?”
Hỏi xong, anh nhìn ra ngoài, mắt hiện lên vẻ u ám.

Nhưng Hứa Thanh Khê không thấy, nắm chặt tay anh, kiên trì gật đầu nói: “Đi chứ!”
Nói rồi, như thể sợ Quân Nhật Đình từ chối, cô còn lắc tay anh làm nũng.

“Đi đi mà, được không anh?”
Quân Nhật Đình nhìn cô một lúc, mắt hiện lên ý cười, cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Được rồi, để anh dẫn em đi.”
Dứt lời, anh đỡ Hứa Thanh Khê đi ra ngoài vườn.

Vừa ra khỏi nhà ăn, cả hai đã bị Mạc Ly mặt đầy lo lắng cản lại.

“Cậu cả, bên ngoài tối quá, cậu không đi được đâu, hay để tôi đỡ mợ cả đi cho.”
Nói rồi, cô ta còn lặng lẽ liếc xéo Hứa Thanh Khê một cái, mắt đầy tức giận.

Cô ả này muốn hại chết cậu cả à?
Quân Nhật Đình không thấy cái liếc mắt tàn nhẫn của cô ta, chỉ nghĩ Mạc Ly đang lo lắng cho mình.

Nhưng sở dĩ anh đồng ý yêu cầu của Hứa Thanh Khê, là vì muốn chứng thực một chuyện.

“Không cần, tôi đỡ cô ấy ra ngoài đi chút thôi.”
Nói rồi, anh lướt qua Mạc Ly, đỡ Hứa Thanh Khê đi vào vườn.

Mạc Ly nhìn theo bóng hai người, mắt hằn lên vẽ ghen tị.

Cậu cả vì cô ả đó mà lấy thân mạo hiểm! Cô ta không dám tin, đồng thời trong lòng cũng nảy ra một mưu kế độc ác.

Cô ta nghĩ mình đã biết làm thế nào để bà Kim Hồng ra tay đối phó con đĩ Hứa Thanh Khê này rồi!.