Bà Kim Hồng nhìn vẻ mặt đã khó coi đến cực điểm của Quân Nhật Đình, muốn bước tới nói điều gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị anh phớt lờ.

“Mạc Ly còn ngây người ra đấy làm gì nữa mau đi tìm người với tôi!”
Anh đi ngang qua bà Kim Hồng rồi cầm lấy áo khoác đang mắc trên giá, sau đó sải bước ra ngoài.

Bà Kim Hồng cuống quýt, vội vàng ngăn cản anh lại.

“Nhật Đình, con làm gì vậy? Có biết sức khỏe của con vẫn còn chưa khôi phục hay không, dù có muốn tìm người thì kêu người khác đi là được rồi.”
Quân Nhật Đình liếc nhìn bà ta một cách lạnh lùng rồi đẩy bà ta ra: “Con không sao, con không yên tâm với những người khác.”
Lời vừa mới dứt anh đã nhanh chóng rời khỏi.

Mạc Ly cũng rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của ông chủ nhà mình, không dám khuyên nhủ.

Hai người rời khỏi nhà họ Quân, đầu tiên Quân Nhật Đình đến thẳng nhà họ Hứa tìm người.

Hứa Hải Minh còn rất ngạc nhiên khi biết được anh đến.

“Nhật Đình sao đến đây mà không kêu Thanh Khê báo trước một tiếng chứ, hại tôi chưa chuẩn bị kịp gì cả.”
Ông ấy mỉm cười xuống lầu chào hỏi còn kêu anh ở lại dùng bữa tối.

Quân Nhật Đình trực tiếp từ chối rồi nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Hứa Thanh Khê vì vậy không khỏi mở miệng hỏi.


“Thanh Khê đâu? Cô ấy không ở nhà sao?”
Hứa Hải Minh cảm thấy kỳ lạ khi nghe thấy những lời này.

“Không phải Thanh Khê đang ở nhà họ Quân sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là con nhóc đó lại gây ra chuyện gì rồi?”
Ông ấy vội vàng hỏi khiến cho Quân Nhật Đình mới nhận ra rằng tối qua cô không hề quay trở lại.

“Đã xảy ra một chút chuyện, trước mắt Thanh Khê đang mất tích, cũng không biết cô ấy đã đi đâu?”
Anh trầm giọng đáp lại ngay sau đó không có ý định ở lại lâu.

Rốt cuộc Hứa Thanh Khê không ở đây nếu anh cứ ở lại cũng không thể tìm được người.

“Tôi đi tìm Thanh Khê trước đã, nếu như có tin tức gì nhớ thông báo ngay cho tôi.”
Lời vừa mới dứt anh đã quay người rời đi.

Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Hứa, Quân Nhật Đình nhìn bầu trời xanh thẳm mà có chút thẫn thờ, không biết nên đi đâu tìm người.

Sau đó anh nghĩ tới vết thương mà Mỹ Hà đã nhắc tới, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hà Văn Tuấn.

“Điều tra tất cả bệnh viện trên địa bàn của thủ đô ngay lập tức, xem liệu tối qua mợ cả có làm thủ tục nhập viện hay không?”
Mặc dù Hà Văn Tuấn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức làm theo mệnh lệnh.

Cùng lúc đó Hứa Hải Minh cũng gọi điện cho Hứa Thanh Khê, nhưng điện thoại không liên lạc được.

Ông ấy cầm chiếc di động vẫn luôn báo bận, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi gọi cho bệnh viện tư nhân dưới quyền quản lý của công ty mình.

“Chủ tịch, cô cả chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.”
Hứa Hải Minh cau chặt mày lại khi nghe thấy câu trả lời này.

Vậy rất kỳ lạ, con nhóc đó không nghe điện thoại lại không ở bệnh viện, còn có thể đi đâu được nữa?
Ôgn ấy ngầm nghĩ chợt nhớ tới khu phố cổ nơi mẹ con Cố Thanh Khê sinh sống, nên lập tức cho người chuẩn bị xe tự mình đến đó tìm.

Dù gì Cố Thanh Khê vẫn còn có ích đối với ông ấy, nên không thể để cô xảy ra chuyện được, không thì sẽ phá hỏng chiếc bẫy mà ông ấy đã sắp đặt tỉ mỉ.

Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Hứa Hải Minh đã đến căn nhà cho thuê nơi mà Cố Thanh Khê đang ở.

“Chủ tịch Hứa, không có ai mở cửa.”
Người trợ lý gõ cửa một hồi lâu nhưng không thấy bên trong có người, xoay người báo cáo.

Hứa Hải Minh nheo mặt lại rồi lạnh lùng dặn dò: “Phá cửa đi vào.”
Người trợ lý gật đầu chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm!” vang lên, cánh cửa gỗ đang được khép chặt bị người đá tung ra, mọi người xông vào trong.


“Chủ tịch Hứa đã tìm thấy cô cả rồi nhưng tình hình không được tốt cho lắm.”
Người trợ lý phát hiện Hứa Thanh Khê trong phòng ngủ, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi rồi nhanh chóng báo cáo.

Chỉ nhìn thấy trên chiếc giường cũ kỹ, gương mặt của Hứa Thanh Khê đã trở nên đỏ bừng một cách bất thường, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hai mắt của cô nhắm chặt lại dường như đang phải chịu đau đớn gì đó, liên tục lắc đầu không yên, đôi môi nứt nẻ đã tái nhợt.

Hứa Hải Minh nhìn thấy vậy ngay lập tức cho người bế cô đưa đến bệnh viện.

Đồng thời ông ấy cũng không quên thông báo cho Quân Nhật Đình.

Chưa đầy mười phút, Quân Nhật Đình đã tới bệnh viện, khi tìm thấy Hứa Hải Minh vội vàng hỏi: “Thanh Khê sao rồi?”
Hứa Hải Minh thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt anh, trong mắt chợt lướt qua vẻ u ám rồi đáp lại: “Bác sĩ vừa mới khám sơ bộ xong, sốt gần bốn mươi độ, bởi vì đưa đến muộn nên đã biến chứng thành viêm phổi, dù gì tình hình cũng rất nghiêm trọng.”
Quân Nhật Đình nghe xong sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng nặng nề.

Hứa Hải Minh làm như không thấy tiếp tục nói: “Còn nữa họ cũng tìm thấy nhiều vết xước trên người của Thanh Khê, Nhật Đình liệu có phải cậu nên nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Vẻ mặt của Quân Nhật Đình càng trở nên đáng sợ hơn khi nghe thấy những điều này.

Anh liếc nhìn Hứa Hải Minh đang tỏ ra quan tâm rồi trầm giọng nói: “Tôi sẽ cho Thanh Khê một lời giải thích hợp lý về chuyện này.”
Ý tứ trong lời nói chính là anh không muốn nhắc tới chuyện này.

Hứa Hải Minh nheo mắt lại tuy không hài lòng nhưng ông ấy không có hỏi tiếp.

“Thôi được rồi, mong rằng kết quả xử lý của cậu có thể khiến Thanh Khê hài lòng, nếu không người làm ba như tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Ông ấy bày ra dáng vẻ của một người ba hiền từ, cảnh cáo Quân Nhật Đình.

Anh liếc nhìn ông ấy nhưng không nói gì cả.

Cũng không biết đã qua bao lâu việc cấp cứu cuối cùng cũng kết thúc.

Quân Nhật Đình đi theo bác sĩ đến phòng bệnh sắp xếp cho Hứa Thanh Khê.

Anh nhìn người đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, trái tim như thể bị kim đâm khiến cho anh chỉ cần thở cũng thấy đau.

“Xin lỗi là anh đã đến quá muộn.”
Anh đứng bên giường bên nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô rồi lẩm bẩm.

Khi Hứa Hải Minh nhìn thấy vậy không khỏi cau mày lại, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy yên tâm.

Nhưng Mạc Ly canh giữ ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, hai mắt đã đỏ bừng vì ghen tỵ.

Quả nhiên tai họa sống ngàn năm, đã sốt đến bốn mươi độ rồi mà vẫn còn có thể cứu được.


“Nếu như Thanh Khê không có việc gì nữa thì tôi trở về trước đây, mong rằng cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý về chuyện này một cách nhanh nhất.”
Hứa Hải Minh nhận ra được sự quan tâm của Quân Nhật Đình đối với Hứa Thanh Khê, trong mắt đầy hài lòng.

Như vậy cũng tốt chờ Thanh Khê trở lại, ông ấy có thể hoàn toàn yên tâm về cuộc hôn nhân của hai người.

Quân Nhật Đình không biết những suy nghĩ trong lòng ông ấy, gật đầu kêu Mạc Ly tiễn ông ấy rời đi.

Chờ Hứa Hải Minh rời khỏi, anh lại nhìn cô một lát, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho Hà Văn Tuấn.

Tại nhà họ Quân, kể từ khi Quân Nhật Đình rời khỏi, bà Kim Hồng và Quân Phong Lan rất lo lắng.

“Chị dâu, chị nói liệu Nhật Đình sẽ xử lý em chỉ vì con khốn kia không?”
Trong lòng Quân Phong Lan cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới sắc mặt lúc rời đi của anh.

“Nó dám!”
Bà Kim Hồng nghiêm mặt lại quở trách, nhưng chỉ có bà ta mới biết trong giọng nói của mình có bao nhiêu tự tin.

Lời vừa mới dứt, quản gia vội vàng bước vào theo sau còn có Hà Văn Tuấn.

“Bà chủ, cô năm.”
Hà Văn Tuấn không đợi quản gia thông báo đã lên tiếng mở miệng trước.

Bà Kim Hồng nhìn thấy cậu ấy, trong mắt hơi ngạc nhiên.

“Văn Tuấn, cậu đến đây làm gì? Nhật Đình đâu?”
Hà Văn Tuấn liếc bà ta một chút, rồi ánh mắt lại nhìn thoáng qua Quân Phong Lan đang ở bên cạnh, sau đó kính cẩn nói: “Tồng giám đốc đang trông mợ cả ở trong bệnh viện.”
Bà Kim Hồng và Quân Phong Lan không khỏi nhăn nhó khi nghe thấy điều này.

“Người phụ nữ Hứa Thanh Khê đó nhập viện rồi sao?”
Hà Văn Tuấn gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu ấy kể lại ngắn gọn về tình hình của Hứa Thanh Khê, khiến bà ta và Quân Phong Lan vừa ghét bỏ cô yếu ớt vừa thắc mắc.

“Nhật Đình đang ở trong bệnh viện, cậu là trợ lý của nó sao không ở bệnh viện giúp đỡ mà đến đây làm gì?”
Hà Văn Tuấn thấy bọn họ rốt cuộc đã hỏi vào chuyện chính bèn cười nói: “Tôi đến đây theo lệnh của Tổng giám đốc, đưa cô năm sang công ty chi nhánh ở bên Châu Phi.”.