Hứa Thanh Khê nghe Lê Ngọc Mỹ nói, nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có ý nghĩa gì khác, nhưng cô lại không nghĩ ra đó là gì.

Quân Nhật Đình không nghĩ nhiều về điều đó, đối vời lời này, anh quả thật thấy dở khóc dở cười.

"Hóa ra ở trong mắt của cô, tôi là người như vậy sao?"
Anh nhướng mày hỏi, khiến Lê Ngọc Mỹ bật cười chế giễu anh.

Cảnh hai người vừa nói vừa cười khiến Hứa Thanh Khê thấy rất khó chịu, nụ cười trên mặt trở nên đông cứng.

Trong mắt của Lê Ngọc Mỹ, ý cười càng tươi hơn.

Mạc Ly nhìn về phía cửa, mặc dù trong lòng cô ấy cũng ghen tị, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hứa Thanh Khê, trong lòng cũng không quá khó chịu.

Chỉ là tình cảnh này không tồn tại được bao lâu, Quân Nhật Đình đã nhận thấy sắc mặt khó coi của Hứa Thanh Khê và bước tới lo lắng hỏi.

"Sao vậy? Thân thể em lại mệt sao?"
Anh đỡ Hứa Thanh Khê, chỉnh lại tấm đệm trên lưng cô và chăm sóc cô cẩn thận, điều này khiến trái tim chua xót của Hứa Thanh Khê cảm thấy tốt hơn.

Chỉ là cô cảm thấy dễ chịu hơn nhưng một số người lại cảm thấy khó chịu.


Lê Ngọc Mỹ khó tin nhìn Quân Nhật Đình chăm sóc Hứa Thanh Khê, Quân Nhật Đình như vậy và người trong trí nhớ của cô ta hoàn toàn khác nhau.

Vào lúc này, sự ghen tị của cô ta không thể che giấu được nữa, và cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.

Bởi vì cho dù cô ta là bạn của Quân Nhật Đình hơn mười năm, hay thậm chí cùng nhau đi du học, cô cũng chưa bao giờ được hưởng sự chăm sóc đó của Quân Nhật Đình.

Không chỉ có cô ta, mà ngay cả đôi mắt của Mạc Ly cũng đỏ bừng vì ghen tị, nhưng cô ấy đã quen với điều đó.

Lúc này, trong lòng cô ấy đều là khinh thường đối với Lê Ngọc Mỹ.

Vốn tưởng rằng người phụ nữ này có thể có biện pháp nào khác, nhưng bây giờ xem ra cũng vô dụng thôi và không thể cướp đi sự chú ý của anh.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự ác ý, và vô thức ngước mắt lên.

Tuy nhiên, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ác ý đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đang cười của Lê Ngọc Mỹ.

"Nhật Đình, anh thật tốt với cô Thanh Tuệ.

Em chưa bao giờ biết rằng anh sẽ chăm sóc một người như thế.

Điều đó khiến em thực sự ghen tị đấy."
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy lời này, sự kỳ quái lúc trước của cô lại ập đến, anh cô vẫn không có manh mối, nhưng bởi vì những lời tiếp theo của Quân Nhật Đình, trái tim cô lại đập nhanh.

"Cái gì trước đây tôi không thì hiện tại tôi từ từ học, dù sao tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."
Quân Nhật Đình nói rất tự nhiên, nhưng kết quả là không chỉ anh ta mà cả ba người phụ nữ trong phòng đều sững sờ.

Khi Lê Ngọc Mỹ nghe Quân Nhật Đình nói tới cả đời này, nụ cười trên mặt cô ta gần như không thể cười tiếp nữa.

Mà Mạc Ly ở cửa càng ghen tức đến phát điên.

Tại sao anh lại muốn chung sống với người phụ nữ xấu xa đó cả đời, làm sao mà người phụ nữ đó xứng đáng nhận được điều này?
Trái với sự tức giận của họ, Hứa Thanh Khê vừa thấy cảm động vừa thấy cay đắng.

Bởi vì cô biết rằng Quân Nhật Đình sẽ sống cả đời, nhưng không phải cô, mà là Hứa Thanh Tuệ.

Quân Nhật Đình cũng không nhận thấy sự thay đổi của ba người phụ nữ, vào lúc này, anh bị sốc trước những thay đổi trong tình cảm của mình dành cho Hứa Thanh Tuệ.

Nhưng dù sao anh cũng sớm bình tĩnh lại, nếu không có tai nạn xảy ra, quả thật Hứa Thanh Tuệ có thể sống với anh cả đời.

Anh dừng chủ đề này và hỏi ý định của Lê Ngọc Mỹ.

"Mà này, nói chuyện lâu như vậy, tôi vẫn chưa hỏi cô có chuyện gì thế?"

Lê Ngọc Mỹ định thần lại, ép buộc khóe miệng nở nụ cười: "Chính là, dự án sắp hoàn thành, em dự định về nhà nghỉ ngơi, hôm nay sẽ trở về."
Quân Nhật Đình nghe thấy điều này, anh có một chút ngạc nhiên.

"Sắp kết thúc rồi sao?"
Lê Ngọc Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, kết quả thử nghiệm nghiên cứu và phát triển của dự án không tồi, còn lại sẽ xem xét."
Quân Nhật Đình nghe vậy không khỏi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, gần đây ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện.

Những chuyện này tôi đều bỏ qua, không tiếp đãi tốt với cô thì cô đã chuẩn bị rời đi."
Khi Lê Ngọc Mỹ nghe những lời này, trái tim cô ta như bị ai bóp chặt lại.

"Anh và em thì không cần khách sáo, sau này cũng không phải không có cơ hội.

Hơn nữa, hiện tại cũng có một cơ hội bù đắp cho em."
Cô ấy nhìn Quân Nhật Đình nói đùa, và nhìn trên người Hứa Thanh Khê không để lại dấu vết.

Quân Nhật Đình không để ý, hơi nhướng mày khi nghe thấy lời này: "Ồ, cơ hội nào?"
"Buổi tối tôi sẽ chuyển về.

Không biết anh Nhật Đình có muốn tới cùng ăn cơm không?"
Lê Ngọc Mỹ cười nói về bữa ăn.

Quân Nhật Đình cau mày.

"Tối nay sao?"
Lê Ngọc Mỹ tất nhiên biết anh đang lo lắng về điều gì.

"Ừm, tối nay tôi đã nói với dì rồi, nhưng nếu anh muốn chăm sóc cô Thanh Tuệ thì không sao.

Dù sao thì cũng sẽ có dì và chú."
Cô ta không trực tiếp nói với Hứa Thanh Khê để yêu cầu cô đồng ý, nhưng Hứa Thanh Khê biết rằng tối nay Quân Nhật Đình phải đi.

Và sự thật đúng như cô nghĩ, Hứa Thanh Khê biết rằng tối nay bà Kim Hồng sẽ đi ăn tối, dù không muốn nhưng cô vẫn thuyết phục Quân Nhật Đình đi.

"Nhật Đình, anh cứ đi, em đã có Mạc Ly ở đây, không sao cả."
Sau khi nghe lời này, Quân Nhật Đình suy nghĩ một chút, nhưng đồng ý.

Rốt cuộc, lúc trước, anh cũng không tiếp đốn chu đáo với Lê Ngọc Mỹ khi cô ta tới nhà họ Quân, cô ta cũng sắp rời đi, và anh cũng cũng nên đãi khách ăn tối, nếu anh không đi thì anh có vẻ bất lịch sự.

Lê Ngọc Mỹ đã nhận được lời hứa mà cô ta muốn, và nụ cười trên khuôn mặt cô ta càng sâu.

"Cứ như vậy, buổi tối em sẽ cùng dì đi trước, anh giải quyết ổn thỏa cho cô Thanh Tuệ xong thì sau đó tới."
Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó hai người nói thêm vài câu về công việc, và anh tiễn Lê Ngọc Mỹ đi.


Đêm đó, Lê Ngọc Mỹ và bà Kim Hồng khởi hành từ nhà họ Quân.

Cả hai vừa lên ô tô riêng chuẩn bị khởi hành thì một nhóm đàn ông ngoại quốc từ đâu đó lao ra.

Họ cầm vũ khí trên tay và nói tiếng Trung lơ lớ, họ yêu cầu Lê Ngọc và mọi người xuống xe.

Bà Kim Hồng và Lê Ngọc Mỹ bị sốc, và họ lo lắng bước ra khỏi xe.

"Đi theo chúng tôi!"
Thấy hai người ngoan ngoãn xuống xe, người mặc đồ đen trầm giọng ra lệnh.

"Anh là ai?"
Lê Ngọc Mỹ không nhúc nhích, dùng ánh mắt sáng nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt.

Bà Kim Hồng lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng lưng và quát: “Mày thật to gan, mày dám bắt cóc ở gần ngôi nhà của của chúng ta, hãy cho chúng ta biết, nếu không con trai ta sẽ không bao giờ cho qua chúng mày.

"
Nghe được điều này, người đàn ông áo đen dường như đã mất hết kiên nhẫn, anh ta nói với thuộc hạ của mình ở bên cạnh: "Làm đi."
Lê Ngọc Mỹ và bà Kim Hồng giật mình, nhưng vào lúc này, Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy những người đang chạy ở phía xa, và khuôn mặt của cô ta lóe lên niềm vui.

Đúng vậy, câu hỏi cô vừa hỏi chỉ là để trì hoãn thời gian và thông báo cho vệ sĩ của cô ta.

"Thủ trưởng, có người tới đây!"
Những người da đen cũng nhận thấy những vệ sĩ lao tới từ xa, bọn họ trở nên cảnh giác.

"Đánh nhanh thắng nhanh."
Đôi mắt đen loé lên vẻ tà ác, vừa dứt lời, anh ta đã đi tới bắt lấy bà Kim Hồng.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Lê Ngọc Mỹ hơi thay đổi, cô ta nhanh chóng đẩy bà Kim Hồng ra, nhưng thay vào đó lại rơi vào tay người đàn ông áo đen.

Người đàn ông mặc đồ đen không để ý mình đã bắt nhầm người, vừa thấy vệ sĩ đến gần thì hạ lệnh cho người của mình rút lui.

Khi họ rời đi, bà Kim Hồng nhận ra rằng Lê Ngọc Mỹ đã bị bắt để cứu mình..