Cảnh vật ngoài cửa xe lui về phía sau rất nhanh, Hứa Thanh Khê ngồi ở vị trí ghế phụ kế bên tài xế, cô có thể cảm thấy hơi lạnh chung quanh tràn ngập, lại còn không ngừng lan rộng hơn, đương nhiên cô nhận ra được lúc này tâm trạng Quân Nhật Đình rất khó chịu.

Cô há miệng ra, nhưng không biết nên nói cái gì.

Mới vừa về đến nhà một cái, Quân Nhật Đình liền mở cửa xe đi thẳng ra ngoài.

Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, cửa xe chỗ cô ngồi liền bị kéo ra, sau đó cánh tay cô bị Quân Nhật Đình túm lấy.

Sức kéo của hắn rất mạnh, cơ hồ là lôi cô xềnh xệch xuống xe.

"Hứa Thanh Tuệ!"
Gương mặt đẹp lạnh lùng cúi xuống, tiến sát đến bên tai cô lạnh lùng gằn từng chữ, "Đợi cô sinh con xong, cô lập tức được tự do!"
Lời nói xong, hắn liền bỏ mặc Hứa Thanh Khê ở lại, sải bước đi thẳng.

"..." Chỉ để lại Hứa Thanh Khê đứng như trời trồng một bên, á khẩu im lặng.

Quân Nhật Đình nói như vậy là có ý gì?

Ý của hắn tức là, nhiệm vụ của cô, cũng chỉ là sinh con thôi sao?
Khóe môi hiện ra ý cười khổ sở, Hứa Thanh Khê chỉ có thể thất thểu bước lên lầu.

Hai người một trước một sau đi vào, ai nấy đều mang vẻ ưu tư nặng nề trên mặt.

Những người giúp việc hằng ngày đều phục vụ ở đây đã tập luyện được kỹ năng nhìn mặt đoán ý, đương nhiên lập tức cảm giác được bọn họ tâm trạng không ổn.

Cơ hồ tất cả mọi người theo bản năng né về phía sau, sợ bị làm liên lụy.

Hứa Thanh Khê buồn bã trở về phòng, điện thoại trong túi quần lại vang lên.

Nhắm mắt lại Hứa Thanh Khê cũng biết là ai gọi đến.

Cô lấy điện thoại di động ra, quả nhiên là Hứa Hải Minh.

Tuy không mấy kiên nhẫn, nhưng cô vẫn nhận, "A lô?"
"Hứa Thanh Khê mày làm việc kiểu gì vậy hả? Có một chuyện nhỏ xíu như vậy mà cũng không xử lý được à? Mày cũng thấy thằng Nhật Đình hôm nay ăn nói láo toét cỡ nào với tao mà? Cái gì gọi là nhà họ Hứa chúng tao dây dưa không ít lợi ích với bọn nó?"
Hứa Hải Minh giận không chỗ trút, đành móc điện thoại ra đánh phủ đầu, quở trách Hứa Thanh Khê một trận.

Chút nào không mặt mũi, "Mày không phải rất có bản lĩnh sao? Vậy mà lại để cho tao té đau trước mặt thằng ranh con chưa ráo máu đầu, làm tao mất hết mặt mũi."
“Tôi đã nói là không thể nào từ lâu rồi!" Hứa Thanh Khê nhàn nhạt nói, "Là chính ông cố chấp đòi đi nói chuyện với hắn."
Tự làm tự chịu, cô còn có thể làm gì.

"Hừ! Mày bớt nói chuyện kiểu đó lại cho tao."
Hứa Hải Minh lạnh lùng nói, "Chuyện này vẫn chưa xong đâu, bất luận như thế nào, ba mươi phần trăm cổ phần mày nhất định phải giành được! Đừng quên mẹ mày đang ở trong tay tao!"
Mẹ, lại là mẹ!
Ông ta không thể dùng cách khác uy hiếp mình hay sao?
Hứa Thanh Khê giận đến nỗi cả người run rẩy, ôm đầu dựa vào cửa mệt mỏi ngồi bệt xuống.

...!
Tại hội quán Thiên Bá, trong phòng bao VIP, Lâm Gia Nghi cùng với một đám tiểu thư nhà giàu tổ chức tiệc tùng ăn uống, trong bữa tiệc cũng có không ít cậu ấm con nhà đại gia khác.

Ánh đèn màu chớp lóe liên tục, người phục vụ dập dìu qua lại, tiếng ồn ào cơ hồ áp đảo cả không gian.

Rượu đổ liên miên, cụng ly không dứt, cười đùa vui vẻ, uốn éo nhảy nhót.


Những người này, toàn bộ đều là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu nứt đố đổ vách, thuộc hội rich kid đình đám ăn chơi nức tiếng thủ đô.

Lâm Gia Nghi bị mấy chị em thân thiết vây quanh líu lo cười nói, trước mắt bày mấy ly rượu, sơn hào hải vị đầy bàn, nhưng mọi thứ đều chẳng khiến vẻ mặt cô dễ coi hơn được chút nào.

Bên cạnh huyên náo ồn ào không ngừng, nhưng cô không cao hứng nổi dù chỉ một chút.

Hôm nay cô lại nhận được tin, anh Nhật Đình đưa con ả xấu xa Hứa Thanh Tuệ đi ra ngoài.

Hai người đó sóng vai bên nhau, trai tài gái sắc, thật giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Con người anh Nhật Đình như thế nào, cô hiểu rõ nhất, tuyệt đối sẽ không vì những chuyện vụn vặt mà lãng phí thời gian.

Con đàn bà đáng ghét, dựa vào cái gì mà được anh Nhật Đình công nhận chứ.

Rõ ràng người nên cùng anh Nhật Đình sóng vai đi về, phải là mình mới đúng, cô có chỗ nào thua kém Hứa Thanh Tuệ?
Cơn giận làm sao cũng không đè xuống được, Lâm Gia Nghi dứt khoát liền mấy người bạn tốt chơi được, cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Bữa cơm rất náo nhiệt, nhưng mà tâm trạng Lâm Gia Nghi cũng không chuyển biến tốt được một chút nào.

"Gia Nghi, hôm nay sao tớ có cảm giác từ đầu đến giờ cậu có gì đó không vui vậy?"
"Đúng vậy đó, nghe nói ở nhà họ Quân, bà Kim Hồng rất thương cậu mà, đối xử với cậu nâng như nâng trứng còn hơn con gái ruột, cậu còn có chuyện gì phiền lòng, cứ nói ra, để cho các chị em nghĩ cách giải quyết giúp cậu."
"Hôm nay vừa nhìn thấy cậu tớ đã cảm thấy có cậu có vấn đề rồi, chắc chắn là có tâm sự gì đúng không? Mau nói ra thì mọi người mới giúp đỡ cậu được chứ."
Mấy cô chiều ở không ai nấy đều tò mò chuyện người khác, nhao nhau cậu một tiếng tớ một tiếng, bỗng nhiên không biết ai nhắc đến Hứa Thanh Tuệ, "Đúng rồi Gia Nghi, gần đây hình như không nghe tin tức gì của con gái nhà họ Hứa làm dâu nhà cậu nhỉ? Cô ta có làm cho nhà họ Quân các cậu náo loạn lên không?"
Giọng nói kia hơi có vẻ giễu cợt, trong giọng nói còn mang theo ý cười trên sự đau khổ của người khác.

Hứa Thanh Tuệ cũng coi như người nổi tiếng trong giới, lại là trò tiêu khiển của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.

Nghe có người nhắc đến Hứa Thanh Tuệ, Lâm Gia Nghi vốn sinh ra đã xung khắc với cái tên này, lập tức nhảy dựng lên giống như vừa bị đâm trúng chỗ đau.

"Nào chỉ là náo loạn, đơn giản là cô ta cực kỳ dối trá."
Lâm Gia Nghi nghiến răng tức giận, "Con đàn bà kia cũng không biết uống phải thuốc gì.

Từ sau khi anh Nhật Đình về nước, cô ta liền bắt đầu giả vờ khoe tài đúng lúc, giống như là một người khác vậy."
Người kia chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nghe cô nói như vậy, không kiềm được liền sáng mắt lên, "Gia Nghi, cậu nói nhanh lên, cô ta rốt cuộc luyện được thần thông dối gạt gì vậy?"
Hứa Thanh Tuệ xưa nay tính tình như thế nào ai còn lạ gì, chỉ là không ngờ cô còn có bản lĩnh đó.


Lúc này trong phòng đều tràn ngập sự hứng thú trước những chuyện đấu đá trong gia tộc thượng lưu, không chỉ có những cô gái tò mò hóng chuyện, mắt cô nào cô nấy đều sáng rực lên tò mò.

Ngay cả đám đàn ông đang vui đùa tiêu khiển bên kia cũng bị không khí bên này thu hút, tất cả đều ngừng cuộc chơi lại.

Đám nhân viên phục vụ cũng đứng một góc dỏng tai lên, chờ nghe chuyện nội bộ của những gia tộc lớn có máu mặt.

Lâm Gia Nghi từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Quân, lời cô nói đương nhiên có độ chân thực cao hơn tin hành lang nhiều.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình không chớp mắt, Lâm Gia Nghi vẫn tỏ ra thận trọng, "Mọi người đều biết cô ta trước kia thích nhất là lôi kéo đàn ông ra ngoài chơi bời, mồi chài khắp nơi, thường xuyên đêm không về nhà."
"Chuyện này tôi biết, ngay cả Trác Văn Khoa cũng bị cô ta mê hoặc điên đảo thần hồn." Một cô gái tức giận chen vào một câu.

Trác Văn Khoa ở thủ đô cũng có danh tiếng không vừa, cần bề ngoài có bề ngoài cần tiền bạc có tiền bạc, năng lực buôn bán cũng không thấp, trong mười công tử nhà giàu nổi tiếng thủ đô, hắn chiếm vị trí khá cao.

Lâm Gia Nghi không ừ hử cũng không phản đối, mọi ánh mắt đều tỏ ý muốn cô nói tiếp, "Các cậu đoán xem thế nào? Bây giờ cô ta không những không ra khỏi cửa một bước, không chỉ đoạn tuyệt quan hệ với những người đó, mà còn mỗi ngày đọc sách cắm hoa, tu thân dưỡng tính.

Thứ người ăn chơi thành thói như cô ta làm sao có thể ngồi yên được?"
"Gần đây cô ta còn chiếm được tin tưởng của anh Nhật Đình, anh Nhật Đình hết lời khen ngợi cô ta, còn có ý mời cô ta về công ty làm nhà thiết kế!"
Nói đến đây, cô thở hắt ra một hơi mệt mỏi, cầm lên một ly rượu nuốt ực xuống.

Chung quanh xôn xao bàn tán, "Điều này sao có thể được chứ? Hứa Thanh Tuệ có thể làm được sao?"
"Đúng vậy đó, tôi nghe nói là… không phải cô ta học chuyên ngành quản lý tài chính à? Lúc tốt nghiệp nợ lại mất môn, nếu không phải nhà bọn họ chi tiền, nhờ quan hệ, nói không chừng ngay cả bằng tốt nghiệp cũng chưa chắc lấy được đâu."
"Chuyện này cũng quá khó tin rồi."
"Đúng rồi Gia Nghi, tài thiết kế của Hứa Thanh Tuệ ở đâu ra vậy?"
Quân Nhật Đình là một doanh nhân nổi tiếng thần kỳ như trong truyền thuyết ở thủ đô, hắn đối với công việc tuyệt đối không qua loa.

Hứa Thanh Tuệ lại có thể đạt được sự công nhận của hắn, còn chủ động mời cô về, đây quả thực là mặt trời mọc phía tây.

"Làm sao như vậy được, không thể nào!"
Lâm Gia Nghi quét mắt qua những người này một lượt, có chút tức giận nói, "Người ta là nhà thiết kế Spring bí ẩn trên diễn đàn thời trang Milan đấy!".