Hứa Thanh Khê nghe được lời này, dường như không nhận ra ý không cam tâm trong lời nói của Lê Ngọc Mỹ, cô mỉm cười:" Không sao thì tốt rồi."
Nói xong, cô cũng không buồn mở miệng nữa, bầu không khí trong phòng bệnh lúc này đột nhiên đông cứng.

Đối diện với tình huống này, bà Hồng càng thêm buồn bực khó chịu với Hứa Thanh Khê, thầm mắng cô đã đến đây không đúng lúc.

Bà ta nhìn thấy nét mặt không vừa lòng của vợ chồng ông Lê, len lén chuyển hướng sang Hứa Thanh Khê, miệng cố nặn ra nụ cười giả tạo: “Thanh Khê, Ngọc Mỹ đã ổn rồi, bản thân con cũng không được khỏe, nên quay về nghỉ ngơi sớm một chút, để tránh lát nữa lại xảy ra chuyện gì."
Hứa Thanh Khê nhíu nhíu mày, cô đương nhiên nghe hiểu ý định đuổi khéo của bà Hồng.

Nhìn mấy người nhà họ Lê ai nấy đều im bật giống như không có ý định giữ khách, cô thừa hiểu sự xuất hiện của mình ở đây vốn dĩ không được hoan nghênh nên cũng không việc gì phải gò ép bản thân.

"Vâng, vậy con về trước đây."
Cô gật đầu vừa định quay đi thì Quân Nhật Đình đã kéo tay cô lại.

"Sao thế?"
Quân Nhật Đình không trả lời, trái lại chỉ nhàn nhạt nói với mấy người còn lại trong phòng bệnh:" Nếu Ngọc Mỹ đã tỉnh lại thì con yên tâm rồi.

Nhưng sức khỏe Thanh Khê vẫn còn yếu, con phải đi chăm sóc cô ấy."
Nói xong, cũng không đợi mấy người bọn họ kịp phản ứng lại, anh kéo tay Hứa Thanh Khê đi thẳng ra ngoài.

Hứa Thanh Khê sững sờ ngước mắt nhìn Quân Nhật Đình, nụ cười trên khóe miệng càng thêm ngọt ngào.


Lê Ngọc Mỹ dán mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng vừa rời đi của hai người bọn họ, chỉ hận không thể ngay lập tức xé nát Hứa Thanh Khê ra.

Tại sao? Tại sao chứ? Cô có điểm gì thua kém Hứa Thanh Khê?
Vợ chồng ông Lê chứng kiến cảnh này, biểu cảm trên mặt cũng kém hẳn.

Vẻ mặt bà Hồng lúc này càng không tự nhiên, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, thầm mắng Hứa Thanh Khê không ra gì.

Nhưng bà ta không dám biểu hiện ra mặt, chỉ nói vài câu với nhà họ Lê để làm dịu đi không khí trong phòng bệnh rồi đi ra ngoài.

Bà Hồng vừa đi ra ngoài, hai vợ chồng nhà họ Lê mới hoàn toàn bộc phát cơn giận.

"Người nhà họ Quân này đúng thật là...!thật là...!đồ kiêu ngạo."
Bà chủ Lê giận tái mặt, nhưng lại không mắng nổi một từ bẩn thỉu nào.

Bà ta vô cùng bất mãn với cách cư xử vừa rồi của nhà họ Quân.

Con gái của bọn họ vì nhà họ Quân mà bị người ta bắt cóc, còn bị thương như vậy, thế mà không một ai ở lại chăm nom.

Ông Lê không để ý đến bà vợ mình, chỉ nhìn về phía Lê Ngọc Mỹ.

"Ngọc Mỹ, xem ra kế hoạch của con thành công rồi, nhưng bây giờ rõ ràng trong lòng Quân Nhật Đình không có con, con còn muốn tiếp tục đeo lấy cậu ta sao?"
Lê Ngọc Mỹ nghe thấy câu hỏi của bố mình, móng tay đã khảm sâu vào da thịt.

"Bố, con đã kiên trì lâu như vậy rồi, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy."
Cô ta nhìn bố mình, ánh mắt vô cùng kiên định.

Ông Lê nhìn thấy con gái mình như vậy, không khỏi nhíu mày.

Ông hiểu dù bây giờ có khuyên thế nào cũng không thay đổi được quyết tâm của cô.

"Được rồi, bố trước giờ rất ít khi nhúng tay vào chuyện mà con đã quyết định.

Lần này cũng vậy, bố không có ý kiến.

Nhưng bố phải nhắc nhở con, làm gì thì làm, nhưng đừng để đánh mất chính mình.

Bố mẹ phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới nuôi dưỡng con đến ngày hôm nay."
Lê Ngọc Mỹ hiểu ý, mắt nhìn xuống dưới, nhỏ giọng: "Con biết rồi bố."
Ba người bọn họ nói thêm vài ba câu rồi vợ chồng ông bà Lê ra về.

Hai người họ vừa đi khỏi, trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Lê Ngọc Mỹ.
Cô ta nằm trên giường, nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc chiều, trong mắt ánh lên nỗi niềm không cam lòng.

Nhớ tới cái ôm của Quân Nhật Đình đã khiến cô ta cảm thấy an toàn như thế nào.


Nhất là khi đó, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng của Quân Nhật Đình dành cho mình.

Thật đáng tiếc, khi đó cô ta lại ngủ quên trong vòng tay của anh.

Nằm nghĩ đến những điều này, trên mặt bất giác nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt của cô ta chợt lóe lên một tia sáng!
Cô ta chắc chắn phải giành được trái tim của Quân Nhật Đình.

Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cô ta vô thức nghiêng đầu, sau khi nhìn rõ người vừa tới, đồng tử không khỏi nhíu chặt lại.

"Là anh ư?"
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Diệu Tư, kẻ đã bỏ trốn chiều nay.

"Cô chủ Lê, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lê Ngọc Mỹ vừa định thần lại, đã thấy cửa phòng bị đóng lại từ khi nào.

Cô ép mình bình tĩnh lại, nhưng tay vẫn vô thức nắm lấy ga trải giường, lạnh lùng hỏi: "Làm sao anh vào được đây?"
Cô biết Quân Nhật Đình sớm đã bố trí người ở bệnh viện này, xung quanh toàn là tai mắt của anh, người đàn ông này lại bước vào với thái độ vô tư như vậy, lẽ nào anh ta không sợ bị Quân Nhật Đình biết sao?
Không biết anh ta liệu có đoán được suy nghĩ của cô hay không, chỉ thấy Diệu Tư nhếch môi bước đến cạnh giường nhìn Lê Ngọc Mỹ một cách trịch thượng.

"Cố muốn hỏi làm cách nào tôi có thể vượt qua được tai mắt của Quân Nhật Đình, đúng không?"
Sự im lặng của Lê Ngọc Mỹ xem như cũng là câu trả lời cho câu hỏi của anh ta.

Diệu Tư nhìn thấy vậy, cười thầm: "Ôi, trước đây tôi cứ tưởng cô thông minh lắm, nhưng bây giờ xem ra phụ nữ khi gặp phải vấn đề tình cảm thì vẫn ngốc như heo."
Lê Ngọc Mỹ vô cùng khó chịu.

"Nửa đêm như vậy, anh liều mạng đột nhập vào đây chỉ để chế nhạo tôi sao? Xem ra lại rất nhàn rỗi, không sợ tôi la lên cho bọn họ vào bắt anh à?"
Thấy cô tức giận, Diệu Tư lại giễu cợt tiến đến gần Lê Ngọc Mỹ.

Lê Ngọc Mỹ nhìn khuôn mặt điển trai dịu dàng kia đang áp sát đến mình, đôi mắt ngoại quốc thâm sâu khiến cô hoảng sợ.

"Anh muốn làm gì?"
Cô vô thức ngả người về phía sau, hy vọng có thể thoát khỏi anh ta.

Diệu tư quả nhiên nhìn thấu động tác nhỏ này của cô, cũng không quan tâm, ngạo nghễ nói: "Cô thật sự cho rằng tai mắt mà Quân Nhật Đình phái đến xung quanh đây là để bảo vệ cô sao?"
Lê Ngọc Mỹ sửng sốt, tuy rằng cũng lờ mờ đoán được, nhưng trong lòng thật sự vẫn không muốn tin.

"Ý anh là gì?"
Diệu Tư thấy cô giả ngu, khóe miệng giễu cợt: "Gì chứ? Giả ngu với tôi à?"
Lê Ngọc Mỹ im lặng, tay dùng sức nắm chặt lấy tấm ga trải giường đến tái nhợt.

Diệu Tư cười thầm, không cho cô ta cơ hội chạy trốn, tàn nhẫn nói ra sự thật.


"Phụ nữ đa tình là điều không tốt.

Cô nên biết, tai mắt mà Quân Nhật Đình phái đến canh chừng nơi này không phải để bảo vệ cô.

Mà là bảo vệ người phụ nữ mà anh ta quan tâm."
"Đủ rồi!"
Lê Ngọc Mỹ không chịu đựng nổi, quát khẽ.

Thường ngày cô thản nhiên, hiểu chuyện là thế.

Nhưng bây giờ xem ra lại bị hiện thực tàn nhẫn này không ngừng kích động.

Lòng đố kị trong lòng cũng bừng bừng bốc cháy.

Cô nhìn chằm chằm Diệu Tư với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng suy nghĩ mấy lần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy biểu hiện của Lê Ngọc Mỹ, Diệu Tư nhún vai đứng thẳng dậy, cười nói: "Tất nhiên là để bàn với cô một giao dịch."
Lê Ngọc Mỹ nghe thấy vậy, nhớ đến những điều khoản mà cô đã thương lượng với anh ta lúc trước.

"Anh muốn làm như thế nào?"
Diệu Tư nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Chỉ cần cô giúp tôi lừa người phụ nữ của Quân Nhật Đình ra ngoài, tôi sẽ đưa cô ta đi.

Khi nào tôi có được thứ tôi muốn, tôi sẽ giúp cô xử lí cô ta.

Từ nay về sau sẽ không còn ai dám tranh giành Quân Nhật Đình với cô nữa!"
Lê Ngọc Mỹ nghe xong, ánh mắt buông xuống, không trả lời ngay.

Diệu Tư cũng không vội, anh ta bước đến ghế sô pha vừa chờ vừa nghịch bật lửa.

Không biết đã qua bao lâu, Lê Ngọc Mỹ dường như đã có quyết định, cô ta ngước mắt lên nhìn anh.

"Tôi đồng ý với đề nghị của anh, nhưng tôi có một yêu cầu.

Chuyện này không được để dính líu đến tôi!"
Cô muốn Hứa Thanh Khê biến mất, nhưng lại không muốn để Quân Nhật Đình biết chuyện này có liên quan đến mình, nếu không mọi thứ mà cô làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa..