Hứa Thanh Khê không hề nhận ra sự khác thường trong mắt cô ta, vừa mở rộng cửa đã thấy Lê Ngọc Mỹ, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
"Cô Lê, có chuyện gì không?"
Lê Ngọc Mỹ lấy lại tinh thần, cố gắng nén lửa hận trong lòng xuống, khóe miệng cong lên nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi, đến hỏi thử hai người có ổn không? Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi."
Hứa Thanh Khê nghe vậy có hơi ngại ngùng mở miệng: "À...!Có lẽ cô Lê phải chờ thêm một chút nữa."
Lê Ngọc Mỹ nghe xong, ánh mắt u ám một cái, lại làm ra vẻ không có chuyện gì gật đầu: "Được, không ngại tôi vào trong đợi chứ?"
Tuy là cô ta hỏi nhưng mà cũng không đợi trả lời mà trực tiếp lướt qua Hứa Thanh Khê đi vào phòng.

Hứa Thanh Khê nghiêng đầu nhìn hành động của cô ta, hơi nhíu mày có vẻ bất mãn nhưng mà rốt cuộc cũng không nói gì, xem như là tiếp khách đi.

"Vậy làm phiền cô Lê đợi ở đây một lát, tôi và Nhật Đình thay quần áo xong sẽ đi ra ngay."
Nói xong cô lập tức xoay người vào phòng.

Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy bóng dáng cô biến mất khỏi căn phòng, trong mắt lóe lên tia u ám.

Trong phòng, Quân Nhật Đình đã thay xong đồ.

Anh thấy Hứa Thanh Khê quay lại hỏi: "Là Ngọc Mỹ sao?"
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Đúng, là cô Lê, đang chờ chúng ta ở ngoài để cùng đến nhà hàng."
Quân Nhật Đình gật đầu đi ra ngoài.


"Anh đi ra ngoài, em thay quần áo xong thì ra nhé!"
Hứa Thanh Khê tỏ vẻ đã biết.

Mười phút sau, Hứa Thanh Khê đã chuẩn bị xong đi ra cửa, bỗng thấy Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ đang vừa nói vừa cười trong phòng khách, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng mà cũng không nói gì.

Sau đó ba người dẫn theo trợ lý và Mạc Ly đi đến nhà hàng.

Nhà hàng này cũng là sản nghiệp của nhà họ Lê.

Dưới sự dẫn dắt tạo không khí của Lê Ngọc Mỹ, mọi người đều là khách và chủ cùng vui.

Đến khi tan tiệc, Lê Ngọc Mỹ vì muốn được ở chung với Quân Nhật Đình nhiều hơn đã đề nghị dẫn bọn họ đi xung quanh dạo một chút.

"Không cần đâu, ngày hôm nay đã làm phiền em không ít chuyện, anh đã đến đây vài lần rồi, có thể đưa Thanh Tuệ đi dạo một chút, em về nghỉ ngơi đi."
Quân Nhật Đình không hề mảy may nhận ra tâm tư của Lê Ngọc Mỹ, trực tiếp từ chối.

Lê Ngọc Mỹ nghe anh từ chối như vậy thì nụ cười trên mặt cũng ngưng lại.

Cô ta không cam lòng, đã nói đến mức này rồi, nếu như cô ta còn kiên trì tiếp thì sẽ làm cho Nhật Đình nhận ra tâm tư của cô ta.

"Vậy thì...!em đi về trước đây."
Cô ta cong môi lên đáp lại.

Quân Nhật Đình gật đầu, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì nụ cười trên mặt lại càng khó coi hơn.

Mạc Ly nhìn nụ cười còn xấu hơn cả khóc của cô ta, trong lòng có hơi hả hê.

Chỉ là cô ta còn chưa cười được bao lâu thì đã bị lời của Quân Nhật Đình làm nụ cười đông cứng trên mặt.

"Mạc Ly, cô cũng về khách sạn trước đi!"
Mạc Ly ngẩn ra một chút, sau khi phản ứng kịp thì không muốn đi, nói: "Cậu chủ, cậu để tôi đi cùng đi, bên này không phải là thủ đô, lỡ như có chuyện gì tôi cũng có thể bảo vệ cậu kịp lúc."
Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng thấy là Mạc Ly nói đúng.

Đặc biệt chuyện mấy ngày trước Lê Ngọc Mỹ vì bọn họ mà bị bắt cóc cũng khiến cô rất lo lắng.

Đang lúc cô định mở miệng khuyên giúp thì Quân Nhật Đình trực tiếp từ chối:
"Không cần, cô đi về đi."
Nói xong anh mặc kệ Mạc Ly, kéo Hứa Thanh Khê trực tiếp lẫn vào trong lòng người.

Mạc Ly nhìn bóng lưng rời đi của hại người, không cam lòng giẫm mạnh chân.


Đồng thời trong lòng cũng vô cùng ghen tỵ.

Sao cô ta lại không biết cậu chủ nhà mình bảo cô ta về là để đưa Hứa Thanh Tuệ kia đi hẹn hò riêng chứ?
Mà sự thật cũng đúng là như vậy.

Quân Nhật Đình dẫn Hứa Thanh Khê rời đi, sau đó đi đến lối đi bộ nổi tiếng của thành phố.

Mặc dù Hứa Thanh Khê biết Quân Nhật Đình muốn ở riêng bên cạnh mình nhưng mà trong lòng không nhịn được lo lắng.

Đặc biệt là khi nghĩ trước chuyện bắt cóc trước đó, rất lo là đám người kia lại đột nhiên xuất hiện.

"Nhật Đình, anh dẫn theo Mạc Ly đi."
Cô không đồng ý nói với Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nghe vậy thì hơi nhíu mày, kéo người xích lại gần mình một chút, cười nói: "Thì ra là em có thói quen lúc đi hẹn hò có người nhìn chằm chằm?"
Hẹn hò...!
Hứa Thanh Khê nghe như vậy thì hơi đơ ra.

Cô ngạc nhiên nhìn Quân Nhật Đình, trong lòng có hơi rung động, cũng có cả sự phức tạp, nhưng nhiều nhất vẫn là ngọt ngào.

Thì ra là anh ấy muốn hai người đi ra ngoài hẹn hò.

"Em không có ý đó."
Cô ngại ngùng phản bác, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, Quân Nhật Đình thấy vậy thì miệng khô lưỡi đắng hận không thể đi đến cắn một cái.

Cũng không biết có phải là ánh mắt của anh quá trắng trợn hay không mà khiến Hứa Thanh Khê vô cùng hoảng hốt.

Chỉ vì cô quá quen với ánh mắt này.

Đây là ánh mắt hận không thể nào ăn cô tận xương, trước đây mỗi lần ở trên giường thì ánh mắt của anh đều như vậy.

Tim cô lập tức run lên, không hề nghĩ ngợi trốn tránh kéo lấy Quân Nhật Đình.

"Không phải nói là đi dạo phố sao? Đi thôi."
Quân Nhật Đình nhìn bóng lưng Hứa Thanh Khê hốt hoảng cố tình rời đi, ý cười trên khóe miệng không khỏi rộng hơn.

Tiếng cười cũng không nén được, trầm thấp cười ra tiếng, vẻ ngoài đẹp trai của anh khiến rất nhiều cô gái để ý đến, càng hâm mộ hai người.

"Anh chàng kia thật đẹp trai, hơn nữa cũng rất chiều chuộng bạn gái, thật là hâm mộ..."
"Đúng vậy, đúng là đàn ông tốt đều là của nhà người khác."

"Cũng không biết trong nhà anh đẹp trai có còn những anh em khác không nhỉ?"
Hứa Thanh Khê nghe được mấy lời khen ngợi này, tuy là rất ngại nhưng mà trong lòng lại ngọt như là uống mật vậy, ngọt đến không thể tưởng tượng được, độ cung trên miệng cũng ngày càng lớn.

Hai người đi dạo trên phố đi bộ một lúc lâu, Hứa Thanh Khê còn ăn không ít đồ ăn vặt bên đường, ăn đến căng cả bụng không thể đi nổi thì mới kéo Quân Nhật Đình đi về.

...!
Buổi trưa ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình đang nghỉ ngơi ở trong phòng thì Lê Ngọc Mỹ bỗng đến tìm.

Mà phía sau cô ta còn có cả xe thức ăn.

"Cô Hứa, Nhật Đình, không quấy rầy hai người chứ? Em thấy cũng đã đến giờ rồi nên mới đưa cơm trưa cho hai người."
Cô ta mỉm cười bước vào cửa, đồng thời bảo người phục vụ để xe thức ăn lại rồi ra ngoài.

Quân Nhật Đình cười nhạt đáp lại, sau đó nói Hứa Thanh Khê ăn cơm:
"Em đúng là chu đáo, anh và Thanh Tuệ đang định xuống dưới dùng cơm."
Tuy là Hứa Thanh Khê cảm giác Lê Ngọc Mỹ có vẻ quá nhiệt tình với hai người nhưng mà nghĩ đến chuyện hai người sẽ hợp tác, đó lại là bạn của Quân Nhật Đình nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó, ba người ăn cơm xong thì Lê Ngọc Mỹ bèn nhắc đến công việc.

"Cô Hứa, hai giờ chiều bắt đầu phỏng vấn, bây giờ chúng ta qua đó, đúng lúc còn nửa tiếng để chuẩn bị."
Hứa Thanh Khê nghe cô ta sắp xếp công việc thì cũng không có ý kiến gì.

"Cô Lê cứ sắp xếp là được rồi, tôi sẽ cố hết sức phối hợp."
Lê Ngọc Mỹ gật đầu, lại nói lời tạm biệt với Quân Nhật Đình:
"Nhật Đình, em đưa cô Hứa đến cô ty trước, tối nay lại gặp lại.

Quân Nhật Đình gật đầu, căn dặn hai người đi đường cẩn thận, sau đó cũng đến chi nhánh của công ty.

Mười mấy phút sau, Hứa Thanh Khê đi theo Lê Ngọc Mỹ đến công ty.

Cô vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một tòa nhà cao tận mây xanh đập vào mắt, tòa nhà phản xạ ánh sáng màu xanh chói mắt thể hiện sự uy nghiêm và rầm rộ.

Hai chữ tiếng Anh NK lớn trên lầu cao nhất khiến người ta không thể bỏ qua..