Quân Nhật Đình nhìn camera, mặt lạnh đến mức có thể đóng băng.

Hà Văn Tuấn bị khí lạnh xung quanh dọa đến nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
"Tổng giám đốc, có nên phái người sang đây cứu mợ chủ không?"
Quân Nhật Đình giật mình hoàn hồn thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình, lạnh lùng liếc mắt, lập tức sắp xếp:
"Lập tức điều tra chiếc xe này, đồng thời đưa tất cả người đến đây."
Hà Văn Tuấn không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi làm.

Cùng lúc đó Hứa Thanh Khê bị đưa lên xe vốn bị đánh ngất xỉu, nhưng mà khi lên xe chưa đến mười phút đã tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng, những hình ảnh trước đó như một thước phim chiếu chậm xẹt qua đầu cô, khiến sắc mặt cô chợt thay đổi, giật mình ngồi dậy, dãy dụa muốn nhảy xuống xe.

Nhưng mà hành động của cô không thể nào nhanh bằng người da đen bên cạnh, thậm chí còn không hề nhẹ tay đẩy cô ngã sõng soài.

Bởi vì đã được cải tiến nên phía sau chiếc xe này trống rỗng.

Hứa Thanh Khê đau đớn lăn hai vòng, cuối cùng rụt vào trong góc.

Cô hoảng sợ nhìn những người đàn ông cao lớn trước mặt, chất vấn: "Mấy người là ai? Sao lại muốn bắt tôi?"
Lời này vừa nói xong thì những người kia chỉ nhìn cô một cái, sau đó không thèm để ý tới.


Hứa Thanh Khê không cam lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy những người này không thèm nhìn mình mà nhắm mắt nghỉ ngơi, cô lại bắt đầu to gán đi tới gần cửa xe.

Chỉ là chưa kịp tới gần cửa đã bị người ta xách áo lên.

"Con này, nếu như không muốn chịu khổ thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút.

Bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng đàn ông mất kiên nhẫn.

Hứa Thanh Khê nhìn cửa xe gần ngay trước mặt, đấu tranh: "Khốn khiếp, buông ra, tôi muốn xuống xe."
Cô giơ chân đạp múa tay đấm muốn tránh thoát nhưng mà không biết rằng những hành động này lại chọc giận mấy người đàn ông nước ngoài này.

"Ồn ào quá, câm miệng!"
Người đàn ông gầm nhẹ, đồng thời cũng rút súng ngắn trên người ra kê vào thái dương của Hứa Thanh Khê.

Khi Hứa Thanh Khê cảm nhận được cảm giác lạnh như băng chạm vào mình, nhất thời im bặt lại.

Sau khi cô hiểu rõ là cái đang kê trên đầu cô là gì, cả người không kiềm được run rẩy.

Trong mắt cô tràn ngập sợ hãi, cũng không dám tiếp tục gây ầm ĩ nữa.

Người đàn ông thấy thế mới hài lòng cất vũ khí đi, buông cô ra.

Hứa Thanh Khê được tự do, lập tức chui vào trong góc.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Người đàn ông nước ngoài này xuống xe trước, bỗng hung dữ liếc nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê sợ hãi cuống xe mới nhận ra mình bị đưa đến một ngôi biệt thự.

Cô theo bản năng quan sát bốn phía, cố gắng tìm xem mình có cơ hội chạy trốn không, nhưng lại nhận ra bốn phía xung quanh cũng không hề thiếu những người đàn ông nước ngoài vạm vỡ đang đi tuần tra.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ đi ý định chạy trốn, đi theo những người nước ngoài này vào trong biệt thự.

"Đại ca, đã bắt người về rồi."
Bọn họ vừa vào phòng khách thì đã nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài âm ngoan dịu dàng ngồi trên ghế sofa.

Người này chính là Diệu Tư.

Anh ta nhìn Hứa Thanh Khê từ trên xuống dưới.

Chỉ thấy gương mặt trái xoan của cô gái lớn cỡ lòng bàn tay, hôm nay cô mặc quần áo công sở, là một cô gái nhìn vừa giỏi giang lại quyến rũ, phong cách khách hoàn toàn so với những người phụ nữ trước đây anh ta đã bắt, nhưng mà cũng là một giai nhân hiếm có.


Điều khiến cho anh ta không khỏi cảm thán rằng Quân Nhật Đình này đúng là rất có diễm phúc.

Mà trong lúc anh ta quan sát Hứa Thanh Khê thì Hứa Thanh Khê cũng đang quan sát anh ta.

Hứa Thanh Khê có thể cảm nhận được rõ ràng được hơi thở nguy hiểm do người đàn ông này tỏa ra, mà gương mặt xinh đẹp của anh ta lại không giống với đàn ông, hơn nữa ánh mắt thâm trầm của anh ta khiến người ta không nhịn được đứng thẳng lưng, cứ như là một con rắn độc có thể cắn người bất cứ lúc nào.

"Anh là ai, rốt cuộc bắt tôi để làm gì?"
Cô cố nén sự sợ hãi trong lòng nhìn thẳng vào anh ta, chất vấn.

Diệu Tư nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, khóe miệng nhỏ cong lên: "Cô Hứa yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, tôi chỉ là muốn mượn cô Hứa đây một thứ, chỉ cần lấy được rồi thì tôi cam đoan sẽ không đụng đến cô, đồng thời cũng sẽ thả cô Hứa đi."
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì ngoài sự sợ hãi ra còn có cảm giác: đúng thật là như vậy.

Trước khi cô bị bắt cô đã đoán được là những người này nhằm vào Quân Nhật Đình, chỉ là không nghĩ là sau khi bọn họ ra tay thất bại thì vẫn không hề buông tha, thậm chí bắt cô để uy hiếp Quân Nhật Đình.

Nhất thời cô vừa căng thẳng vừa sầu não.

Sớm biết vậy cô đã đi theo Mạc Ly vào phòng vệ sinh, cũng không trở thành kẻ bị bắt được, liên lụy đến Quân Nhật Đình.

Cô trầm mặc, Diệu Tư cũng không để ý, vẫy tay để đàn em dắt cô đi xuống.

Hứa Thanh Khê biết mình chạy không thoát, cũng không dãy giụa nữa.

Đợi sau khi cô rời khỏi phòng khách, Diệu Tư cầm điện thoại lên bấm một dãy số rồi gọi đi.

...!
Phòng tổng thống trong khách sạn.

Quân Nhật Đình vẫn còn đang đợi tin từ Hà Văn Tuấn, kết quả đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là một số điện thoại lạ.

Anh vừa suy nghĩ, bỗng nghĩ đến khả năng nào đó, tái mặt nghe máy.

Nhưng mà anh không lập tức mở miệng mà là đợi đối phương nói chuyện trước.

Diệu Tư nghe thấy trong điện thoại yên lặng, tất nhiên cũng đoán ra được ý của Quân Nhật Đình, khẽ cười bắt chuyện.

"Ngài Quân, muốn biết tin tức của vợ mình sao?"
Quân Nhật Đình nghe vậy thì sắc mặt bỗng trở nên vô cùng âm trầm.

"Rốt cuộc mày là ai?"
Diệu Tư cười phì một tiếng, chọc ghẹo nói: "Ngài Quân đã tranh chấp với tôi nhiều như vậy, sao vẫn còn hỏi tôi chứ? Tôi không tin là ngài Quân không điều tra ra tôi là ai."
Quân Nhật Đình bị vẻ thờ ơ lạnh nhạt của anh ta chọc cho vẻ mặt đáng sợ đến không gì sánh được.


"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Anh nắm chặt điện thoại di động trong tay, lớn tiếng chất vấn.

Diệu Tư nhướng mày, cười nói: "Tôi muốn một thứ của ngài Quân đây, tôi cho rằng trong lòng ngài hiểu rất rõ."
Theo giọng nói của anh ta, khóe miệng đang cười nhạt bỗng lóe lên thành một tia khát máu: "Ngài Phong, tốt nhất là hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu không...!Tôi cũng không thể đảm bảo là có làm gì vợ của ngài hay không đâu."
Quân Nhật Đình nghe thấy lời đe dọa, trong lòng trầm xuống.

Rõ ràng là những người này đang nhằm vào Hứa Thanh Tuệ rồi, chỉ là không biết là đồ ở chỗ cô ấy mà hiểu nhầm là anh đang cầm.

Nghĩ vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất như vậy có thể đảm bảo Hứa Thanh Tuệ được an toàn.

Nhưng rất nhanh anh cũng không bình tĩnh được.

Tuy là anh biết có thể đồ đó ở chỗ của Hứa Thanh Khê, nhưng mà Hứa Thanh Khê không biết, anh lo là Hứa Thanh Khê lỡ miệng nói ra, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Anh híp mắt, trầm tư.

Diệu Tư cũng không hề hối thúc.

Một phút sau, Quân Nhật Đình đã đưa ra quyết định, trầm giọng nói: "Được, chiếc Usb kia tôi sẽ giao cho anh một cách hoàn chỉnh, nhưng mà tôi muốn bà xã của mình không bị sao cả."
Anh cố ý nhấn mạnh chữ Usb để Diệu Tư nghĩ là đồ đang ở trên tay mình.

Mà Diệu Tư đã nghe anh nói ra được đồ cụ thể là gì nên cũng không nghi ngờ nữa.

"Coi như anh biết điều."
Anh ta lạnh lùng nhếch mép, sau đó nói ra địa điểm giao dịch.

"Vậy thì hẹn chiều mai, hẹn gặp trên đình nghỉ mát núi Kim Vương."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì cũng không có ý kiến gì, đồng ý.

Trong lúc anh đang định cúp điện thoại thì bên tai bỗng vang lên tiếng cảnh cáo của Diệu Tư.

"Nhớ kỹ, chỉ cho phép một mình mày đến đó, nếu như thấy người thứ hai thì đừng trách tao không khách sáo.".