Diệu Tư nghe vậy, liếc mắt nhìn hai người họ, cười nói:
“Nếu như muốn tôi đồng ý cũng không phải là không thể, nhưng mà ít nhất cũng phải cho tôi biết, chiếc USB có thực sự là đang nằm trong tay các người hay không chứ, biết đâu các người muốn chơi xỏ tôi.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, vẻ mặt cũng lạnh đi.

Trước đó cũng đã nói rồi, trong tay anh vốn không có USB mà anh ta muốn, nếu lấy ra há chẳng phải vạch áo cho người xem lưng
Hứa Thanh Khê cũng lo lắng.

Bởi cô biết Quân Nhật Đình vốn chẳng có chiếc USB đó.

Cô nhắm mắt, ép bản thân phải thật bình tĩnh.

“Nhật Đình, không được.”
Cô ngăn Quân Nhật Đình, đồng thời nói với Diệu Tư: “Cái USB màu vàng đó quan trọng như vậy, anh nghĩ chúng tôi sẽ mang theo bên người sao?”
Nghe thấy Hứa Thanh Khê có thể dễ dàng mà nói ra màu sắc của chiếc USB đó, ánh mắt Diệu Tư lóe lên, xem ra chiếc USB đó quả thật ở trong tay Quân Nhật Đình.

Anh ta liếc nhìn Hứa Thanh Khê, lại quay sang nhìn Quân Nhật Đình
“Nếu đã như vậy, tôi có thể đồng ý điều kiện của hai người, đầu tiên chúng ta hãy thả cô Hứa ra.”
Anh ta vừa nói vừa ra hiệu với đám đàn em bên cạnh, thả Hứa Thanh Khê ra.

Hứa Thanh Khê được thả ra, lập tức chạy về bên cạnh Quân Nhật Đình.

“Có bị thương không?”
Thấy Hứa Thanh Khê chạy tới, Quân Nhật Đình lập tức hỏi.


Hứa Thanh Khê nghe xong, thấy vô cùng cảm động, lắc đầu: “Yên tâm, đàn em của anh ta không làm gì em cả.”
Quân Nhật Đình nghe được cô nói không sao thì mới thật sự yêu tâm.

Diệu Tư thấy hai người đang hỏi han ân cần, cũng không làm phiền.

Anh ta đợi một lúc sau mới mở lời: “Được rồi, ngài Quân, tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi, anh cũng nên đưa thứ tôi cần chứ nhỉ?”
Hứa Thanh Khê nghe vậỵ liếc nhìn Quân Nhật Đình.

Vẻ mặt Quân Nhật Đình vẫn điềm nhiên gật đầu: “Dĩ nhiên rồi!”
Xe đến rồi, Diệu Tư mời hai người lên xe.

Cố Thanh Khê nhìn sang Quân Nhật Đình, ý hỏi phải làm thế nào bây giờ.

Quân Nhật Đình đáp lại cô một ánh mắt chắc chắn, đỡ cô lên xe.

“Địa chỉ?”
Sau khi lên xe, Diệu Tư để Quân Nhật Đình nói địa chỉ.

Quân Nhật Đình nói tên một nhà trọ ở dưới chân núi, Diệu Tư nghe xong không nghi ngờ gì mà trực tiếp lái xe qua đó.

Mười phút sau bọn họ đã đến nhà trọ.

Bởi vì đây là nhà trọ cho thuê để đi du lịch nên các phòng đều cách nhau một đoạn.

Diệu Tư không cho Phong Cảnh Nghêu và Hứa Thanh Khê xuống xe ngay, mà sai đàn em đi kiểm tra xung quanh.

“Đại ca, không có ai cả.”
Mấy phút trôi qua, thân tín của anh ta cung kính bước tới phía cửa sổ xe, chờ đợi mệnh lệnh.

Lúc này Diệu Tư mới ra hiệu cho Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê xuống xe.

“Đi thôi, đưa USB cho tôi, cô cậu sẽ tự do.”
Cố Thanh Khê nghe vậy, liền liếc sang Quân Nhật Đình với ánh mắt căng thẳng, không biết anh định đưa gì cho Diệu Tư.

Ngược lại, Quân Nhật Đình không nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt của cô, dắt Cố Thanh Khê đi về phòng trọ.

Diệu Tư cảnh giác đi ở phía sau.

Một lúc sau, họ đã đến phòng trọ, Quân Nhật Đình bật đèn, căn phòng bỗng chốc sáng chưng.

Diệu Tư liếc mắt quan sát căn phòng gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Quân Nhật Đình.

“Đồ đâu?”
Quân Nhật Đình bình tĩnh trả lời: “Đợi đã.”
Nói xong, anh ta kéo Hứa Thanh Khê đi về phía bàn trà, dáng vẻ như thể đang tìm đồ vậy.


Không ngờ rằng, anh lại chẳng hề lấy ra chiếc USB, mà chộp lấy ấm trà đập mạnh vào đầu Diệu Tư.

Diệu Tư thấy đồ vật bay tới, vô thức nghiêng đầu.

Mà lúc này, Quân Nhật Đình kéo theo Hứa Thanh Khê nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy.

May mà kiểu phòng trọ này chỉ có hai tầng, cũng không quá cao.

Hai người nhảy xuống từ cửa sổ cũng không hề bị thương, nhưng Quân Nhật Đình vẫn không yên tâm hỏi: “Em có sao không?”
Hứa Thanh Khê lắc đầu, đang định trả lời, thì liếc thấy Diệu tư đã đuổi theo ra đến cửa sổ.

“Không sao, chạy mau.”
Quân Nhật Đình cũng đã nhìn thấy Diêu Tư vẻ mặt u ám, kéo tay Hứa Thanh Khê chạy.

Diệu Tư thấy hai người đó bỏ chạy thì biết bản thân bị lừa rồi, anh ta tức muốn điên rồi.

“Đuổi theo chúng nó cho tao.”
Anh ta lớn giọng hét lên, lập tức sai đàn em đuổi theo.

Quân Nhật Đình thấy bọn chúng đuổi tới, kéo Hứa Thanh Khê chạy vào rừng, dùng màn đêm để che mắt bọn họ.

“Đứng lại!”
“Đồ chó chết, đứng lại cho tao!”
Những tên thô lỗ người nước ngoài kia vốn chả hiểu được địa thế của khu rừng này, cho dù được đào tạo bài bản thì cũng khó mà thoát nổi những cái bẫy tự nhiên này, có thể nói là vô cùng chật vật, bọn chúng liên tục mắng chửi Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê.

Quân Nhật Đình cũng chả thèm để ý bọn chúng, chọn một phương hướng rồi kéo Hứa Thanh Khê chạy.

Từ trước tới giờ Cố Thanh Khê cũng chưa từng chạy nhanh như vậy, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nhìn thấy đám người phía sau ngày càng gần, tim cô như muốn nhảy ra ngoài vậy.

“Nhật Đình, bọn chúng… bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.”
Cô nói trong sự lo sợ.

Quân Nhật Đình thấy cô sợ đến vậy, nắm tay cô thật chặt nói: “Tin anh, chúng ta sẽ không có việc gì.”
Ánh mắt kiên định và câu nói an ủi của anh khiến tim Hứa Thanh Khê đập liên hồi, đồng thời lỗi lo sợ trong cô cũng dần dần lắng xuống.

“Ừm!”
Cô gật đầu biểu thị tin tưởng.

Quân Nhật Đình thấy cô đã ổn, hai người lại tiếp tục chạy về phía trước, cùng lúc đó cũng ấn máy liên lạc không dây trên người.

“Hà Văn Tuấn, hiện giờ tôi đang chạy theo phương hướng trong kế hoạch, cậu mau dẫn người qua đây.”
“Được.”
Hà Văn Tuấn nhận lệnh, lập tức dẫn người đi tiếp ứng.

Hứa Thanh Khê nghe thấy Hà Văn Tuấn sẽ cho người qua tiếp ứng, lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất.


Cô thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình, cũng không còn cảm giác khủng hoảng nữa.

Có lẽ chính vì vậy khiến thân thể của công bỗng kiệt quệ, cô cảm giác chân mình nặng trĩu
“Á!”
Mà lúc này chân cô bị mắc phải đám dây leo, ngả người đổ về phía trước.

Quân Nhật Đình bị cô kéo lảo đảo, nhưng anh không bị ngã.

“Thanh Tuệ, em không sao chứ?”
Quân Nhật Đình vội vàng kiểm tra, đồng thời đỡ cô lên.

“Em không sao.”
Hứa Thanh Khê lắc đầu, nắm lấy tay Quân Nhật Đình mượn lực đứng dậy, đồng thời cũng thấy mấy người đuổi theo bọn họ ngày càng gần, vẻ mặt cô thay đổi.

“Nhật Đình, chúng ta mau chạy.”
Cô nắm lấy tay Quân Nhật Đình, xoay người chạy.

Ngay lúc này, Quân Nhật Đình nghe thấy một âm thanh nặng nề, tiếp theo có thứ gì đó đang bay với tốc độ xé gió lao tới.

Vừa nhìn vẻ mặt anh chợt nặng nề, bổ nhào về phía Hứa Thanh Khê
“Hự!”
Anh ôm chặt lấy Hứa Thanh Khê, cơ thể run lên, con đau nhói trên vai khiến anh rên rỉ.

Trong đêm tối, một viên đạn giảm thanh găm vào vai trái của anh.

Hứa Thanh Khê không hề nghe thấy tiếng súng nổ, vì vậy cô cũng không hề hay biết Quân Nhật Đình bị thương.

“Sao vậy?”
Cô cảm thấy hành động của Quân Nhật Đình rất lạ nên nghiêng đầu hỏi.

Quân Nhật Đình cố nhịn con đau trên vai, nhíu nhíu mày nói: “Không có gì, chạy mau!”
Nói xong, không đợi Hứa Thanh Khê hỏi thêm lập tức kéo tay cô tiếp tục chạy.”
Tuy nhiên lộ trình đã thay đổi, ban đầu họ chọn đường mòn bây giờ đổi thành đường núi.

Tất nhiên là để tránh những người đằng sau có thể nổ súng.

Anh không ngờ rằng những người này lại to gan đến vậy, dám đem theo súng, lại dám bắn người..