Lúc này Hứa Thanh Khê đột nhiên nhiểu rõ.

Ban nãy Mạc Ly nhất định muốn cô ở lại đây, cũng chẳng phải là vì vội cứu Quân Nhất Đình, mà là muốn dồn cô vào chỗ chết!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Thanh Khê như phủ đầy băng lạnh.

Cô cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.

Ngồi im trong góc này, đợi những người bên cạnh Diệu Tư bỏ đi, mới thở phào, ngồi bệt xuống đất.

Những cơn gió lạnh thổi qua người khiến cô run cầm cập.

Mà lúc này, cô nhận ra sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô đợi một lúc, đợi Hà Văn Tuấn dẫn người qua.

Nhưng cô không biết là phải đợi đến bao giờ, con đường này cũng không thấy có người đi lại, trong lòng lại càng gấp, hơn nữa Quân Nhật Đình còn đang bị thương.

Cuối cùng, cô quyết định nếu mười phút nữa, Hà Văn Tuấn vẫn không đến, cô sẽ tự tìm đường ra.

Sau đó, Hứa Thanh Khê ước tính thời gian đại khái đã mười phút trôi qua, Hà Văn Tuấn vẫn chưa đến, cô cũng chả muốn đợi nữa, chạy ngược theo hướng Diệu Tư vừa rời đi.

Trên con đường vắng lạnh, chỉ có hình bóng của một mình cô, xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh tim đập.


Theo lý mà nói, trong không gian yên tĩnh như vậy, cô sẽ thấy sợ, nhưng giờ đây trong đầu cô toàn là hình ảnh Quân Nhất Đình bị thương, cũng chẳng có tâm trí để ý đến xung quanh.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, chạy đến đến lúc thở không ra hơi nữa, mới thấy đằng xa có mấy chiếc xe đang chạy tới.

Ánh mắt cô hiện lên sự vui vẻ, cô không muốn chạy nữa.

Người lái xe nhìn thấy có người đột nhiên chạy ra, đặc biệt là Hà Văn Tuấn ngồi ở ghế phụ, vừa nhìn liền nhận ra là Hứa Thanh Khê.

“Dừng xe!”
Đồng tử của anh co rút lại, đàn em đang lái xe cũng phanh gấp lại.

Có thể nói, mệnh lệnh của anh nói ra vừa kịp lúc.

Chiếc xe dừng lại trước sát người Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng phanh xe gầm rú, lại cảm giác được dưới chân bị chạm nhẹ, cả người đều cứng lại.

Lúc này cô đang rất hối hận bởi sự kích động của mình.

Nếu không phải người lái xe kia phanh kịp, có lẽ cô đã bị đâm chết rồi.

“Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Hà Văn Tuấn bình tĩnh lại, vội vàng xuống xe hỏi han.

Cố Thanh Khê nghe thấy giọng nói này, kinh ngạc: “Hà Văn Tuấn!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, quay sang túm lấy tay cậu ta, trả lời một cách căng thẳng: “Tôi không sao, anh mau đi tìm Mạc Ly, Quân Nhất Đình bị thương rồi.”
Hà Văn tuấn nghe xong, vẻ mặt bỗng thay đổi.


Cùng lúc này, ở một bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Quân thị.

Mạc Ly chạy theo chiếc xe đẩy đưa Quân Nhất Đình vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ và y tá đã đứng đó từ sớm, bí mật tiến hành cấp cứu.

Bọn họ lấy ra viên đạn găm trên vai trái Quân Nhất Đình, khâu lại vết mổ, sau đó kéo người ra khỏi phòng cấp cứu.

“Tình trạng của cậu chủ như thế nào?”
Mạc Ly thấy Quân Nhất Đình được đẩy ra, vội vàng hỏi.

“Cậu chủ không sao, viên đạn đã được gắp ra, thuốc gây mê tan là có thể tỉnh lại.”
Bác sĩ thành thật trả lời, Mạc Ly thở phào.

Cô giúp bác sĩ đẩy Quân Nhất Đình trở về phòng bệnh, cũng ở lại chăm sóc anh.

Thấy Quân Nhất Đình dù đang hôn mê đôi mày vẫn nhíu chặt, nhưng điều đó cũng chẳng hề ảnh hưởng tới vẻ ngoài điển trai của anh, ngược lại tăng thêm một vẻ đẹp khác lạ.

Mạc Ly nhìn chăm chú như thể bị mê hoặc.


Một giờ trôi qua, thuốc gây mê trong người Quân Nhất Đình dần tan hết.

Anh mở mắt, sững sờ vài giây.

“Cậu chủ, anh tỉnh rồi!”
Mạc Ly thấy anh tỉnh, kích động không thôi, vội vàng hỏi: “Vết thương còn đau không? Cần tôi gọi bác sĩ đến không?”
Quân Nhất Đình nhìn thấy cô, vẻ mặt hoang mang cũng biến mất.

Anh chẳng quan tâm đến Mạc Ly mà lập tức ngồi dậy.

“Cậu chủ, anh làm gì thế?”
Mạc Ly thấy vậy nhanh chóng kêu Quân Nhất Đình dừng lại.

“Tránh ra.”
Quân Nhất Đình vẻ mặt nghiêm trọng đẩy cô ta lùi ra sau, rút hết các loại kim tiêm cắm trên người ra.

Mạc Ly kinh ngạc, vội vàng giữ tay Quân Nhất Đình.

“Cậu chủ, không thể rút ra!”
“Cút, đừng chắn tôi!”
Quân Nhất Đình đẩy cô ta ra, giọng mang theo sự cảnh cáo.

Mạc Ly liền hiểu giám đốc của cô ta muốn đi tìm Hứa Thanh Tuệ, trong lòng đau đớn, ghen tị vô cùng nhưng vẫn phải nhịn xuống khuyên nhủ anh.

“Cậu chủ, mợ chủ sẽ không sao đâu, ban nãy Hà Văn Tuấn gọi điện tới, nói rằng đã đón được mợ chủ rồi.”
Quân Nhất Đình nghe vậy, mới chịu dừng tay.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn sang Mạc Ly, giọng nói kèm theo sự tức giận: “Mạc Ly, có phải tôi đã quá chiều theo cô nên cô đã quên bản thân mình là ai rồi phải không!”
Mạc Ly nghe vậy trong lòng bỗng rung lên.

Cô biết giám đốc đang muốn tính toán chuyện bạn nãy.

Sự thật đúng là như vậy.

Trước đó dù Quân Nhất Đình hôn mê, nhưng anh vẫn nghe thấy mọi người xung quanh nói gì.

Anh đã nghe thấy toàn bộ truyện hai người nói với nhau.

“Cô dám để Thanh Tuệ ở lại chỗ đó, giỏi lắm!”
Đối mặt với câu nói của Quân Nhất Đình, Mạc Ly cắn miệng: “Khi đó tôi thấy tình trạng của cậu chủ…”
Cô muốn bào chữa cho bản thân, nhưng chưa nói xong đã bị Quân Nhất Đình ngắt lời.

“Tôi không muốn nghe cô bao biện, lần nhiệm vụ này kết thúc, cô cút sang nước ngoài cho tôi, đừng để tôi thấy cô lần nữa!”
Mạc Ly ngẩng đầu, trong mắt hiện vẻ không tin, vẻ mặt bỗng chốc chuyển sang trắng bệch.

“Cậu chủ, cậu muốn đuổi tôi đi?”
Vừa dứt lời, Hứa Thanh Khê từ ngoài cửa vội vàng bước vào.


“Nhật Đình!”
Cô thấy Quân Nhất Đình đang nằm trên giường vô cùng tỉnh táo, lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng tan.

Quân Nhất Đình thấy cô không làm sao cũng yên tâm.

“Có bị thương hay không?”
Anh quan tâm hỏi.

Hứa Thanh Khê lắc đầu biểu thị bản thân không có việc gì.

Ngay sau đó cô quay sang muốn nhìn vết thương của Quân Nhất Đình, lo lắng hỏi: “Còn anh thì sao, chỗ nào bị thương?”
Quân Nhất Đình không muốn khiến Hứa Thanh Khê lo lắng vì vậy cười nói: “Không sao thì tốt rồi, trên người anh chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả.”
Mạc Ly nghe thấy anh nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ không tán thành.

Cô ta định nói gì đó, nhưng bị chặn lại bởi ánh mắt cảnh cáo của Quân Nhật Đình, cả người run bần bật, nuốt lại câu định nói ra.

Hứa Thanh Khê thấy hành động của hai người.

Cô biết ngay là Quân Nhật Đình không muốn để cô lo lắng, vì vậy cũng không hỏi tiếp nữa, nhìn thấy sắc mặt anh không tốt lắm trên mặt vẫn còn mồ hôi chưa kịp lau, đau lòng đỡ anh nằm lại giường.

“Đã bị thương rồi thì phải nằm yên nghỉ ngơi, đừng động đậy nữa.”
Quân Nhất Đình nghe thấy cô đang quan tâm tới mình, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng dần biết mất, anh nằm trên giường mỉm cười.

Cố Thanh Khê thấy anh ngoan ngoãn nằm lại giường, lúc này mới đứng lên, sau đó phát hiện Mạc Ly vẫn còn đứng ở trong phòng chưa đi bỗng nhướng mày.

“Sao cô vẫn ở đây, định làm gì à? Không Thấy Quân Nhật Đình anh ấy muốn nghỉ ngơi sao? Ra ngoài đi!”
Mạc Ly nghe xong, vẻ mặt lập tức khó chịu.

Cô định phản bác, nhưng lại sợ Quân Nhật Đình.

Sau cùng cô ta chỉ dám liếc sang Quân Nhật Đình hi vọng anh có thể cho cô ta ở lại.

Quân Nhất Đình căn bản chẳng thèm để ý đến cô ta, ánh mắt luôn dõi theo Hứa Thanh Khê.

Lúc đó, sắc mặt Mạc Ly càng thêm khó coi, sự đố kị trong lòng đang không ngừng trỗi dậy, nhưng chẳng còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh cô ta vẫn không cam tâm, đứng ngoài của lưu luyến nhìn chằm chằm phòng bệnh..