Hứa Thanh Khê cầm bút vẽ lên, đứng trên sân thượng cả buổi nhưng không hề vẽ được gì, trong đầu đều là chuyện của Quân Nhật Đình.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho cơ thể nhỏ gầy cô đơn của cô không kìm được mà rùng mình, đồng thời cũng chầm chậm kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình, khiến cô ủ rũ cúi đầu xuống.

Bởi vì cô phát hiện ra suy nghĩ của cô về Quân Nhật Đình đã vượt qua giới hạn đường chỉ đỏ an toàn rồi.

Cô cắn chặt môi dưới và không ngừng tự cảnh cáo mình rằng cô không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không cô sẽ đánh mất chính mình.

Trong lúc cô đang tự thuyết phục chính mình, cô nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa.

Cô sững người, biết ai đã vào, cho nên không xoay người ngay.

Có lẽ do cô không xoay người, từ phía sau rất nhanh đã có một cái ôm ấm áp dán đến.

“Vẫn chưa nghỉ sao.”
Quân Nhật Đình cọ cọ bên tai Hứa Thanh Khê hỏi cô.

Gần đây quan hệ của hai người càng lúc càng tốt khiến cho anh rất thích tư thế ôm này, cảm giác cả trái tim như được lấp đầy.

Hứa Thanh Khê có chút căng thẳng, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười nói: “Còn phải chỉnh lại một chút nữa, anh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong cô giãy giụa thoát ra khỏi vòng ôm của Quân Nhật Đình, tỏ vẻ đang bận rộn làm việc.


Quân Nhật Đình thấy vậy khẽ cười một tiếng, cũng không quấy rầy cô nữa, xoay người đi rửa mặt rồi lên giường nằm ngủ.

Hứa Thanh Khê đứng trên sân thượng, không biết có phải do trong phòng có thêm một người hay không, cô không có cách nào tập trung làm việc được.

Nhất là lúc nghe được tiếng thở nhẹ nhàng khiến trong lòng cô dâng lên từng gợn sóng lăn tăn và phức tạp.

Cuối cùng, cô cũng từ bỏ việc sử dụng công việc để dời đi lực chú ý của mình, sau khi thu dọn xong, cô cũng trèo lên giường.

Nhưng không ngờ vừa mới lên giường, đã bị Quân Nhật Đình ôm vào trong ngực.

Cô tựa trong ngực Quân Nhật Đình, bên tai là tiếng hít thở ấm áp của anh, khiến cho tâm trạng khó khăn lăm mới bình tĩnh lại của cô lại trở nên nhộn nhạo, thậm chí có chút khó chịu và không biết làm sao.

Rõ ràng, bọn họ càng lúc càng hòa hợp, hòa hợp đến mức cô không nỡ.

Thậm chí cô còn mơ tưởng Hứa Thanh Tuệ sẽ không trở về.

Chỉ có cô biết, chuyện này là không thể nào.

Hứa Thanh Tuệ không thể không trở về, mà cô cũng phải rời xa Quân Nhật Đình.

Nghĩ đến điều này, chỉ hít thở thôi cô cũng cảm thấy khó khăn, lại không ngủ được, trở mình, bật đèn quan sát thật cẩn thận người đàn ông trước mặt, giống như muốn ghi nhớ dung mạo của anh vào sâu trong xương tủy.

Không biết Hứa Thanh Khê đã nhìn bao lâu, mãi đến lúc hai mắt đau xót, cô mới từ từ nhắm mắt lại ngủ.


Hôm sau, Quân Nhật Đình thức dậy, phát hiện quầng thâm dưới mắt cô, hơi nhíu mày.

“Hôm qua ngủ không ngon sao?”
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, chậm rãi gật đầu, lấp liếm nói: “Vâng, tối qua có một chi tiết trong bản thiết kế không tìm được cách sửa phù hợp, nên có chút phiền não.”
Quân Nhật Đình nghe thấy vậy, chân mày càng nhíu chặt lại.

Anh biết một cái cổ chai đáng sợ như thế nào đối với một kiến trúc sư, anh đề nghị: “Nếu không có linh cảm thì hãy ra ngoài một chút, không thể đùa giỡn với sức khỏe của mình được, nếu không anh sẽ bảo Lý Dương Châu dừng hết công việc em đang làm lại.”
Hứa Thanh Khê nghe giọng điệu không mấy thân thiện lại lộ ra vẻ quan tâm của Quân Nhật Đình, trong lòng vừa cảm động vừa khổ sở.

Vì cô biết sự quan tâm này cũng không phải dành cho cô, mà là dành cho Hứa Thanh Tuệ.

Nhưng bây giờ cô đang diễn vai Hứa Thanh Tuệ.

Điều này có thể rất mâu thuẫn với hiện thực, khiến cho cô bước vào một ngõ cụt.

“Vâng, em biết rồi.


Hôm nay em cũng định ra ngoài một chút.”
Cô thuận đà trả lời Quân Nhật Đình, nhưng thật sự cô cũng muốn đi ra ngoài một chút.

Hình như từ sau sinh nhật lần trước, đã rất lâu rồi cô chưa đi thăm mẹ.

Cô muốn gặp mẹ để nói hết những khó chịu trong lòng.

Lúc này, cũng chỉ có mẹ là người duy nhất cô có thể kể hết mọi thứ.

Quân Nhật Đình không biết những suy nghĩ trong lòng cô, nghe cô nói muốn đi ra ngoài, không quên dặn dò: “Ra ngoài nhớ đưa theo cả Mạc Ly, có chuyện gì thì phải liên lạc với anh ngay.”
Hứa Thanh Khê không thể đưa Mạc Ly đi gặp mẹ cùng, cho nên chỉ cười lấy lệ đối phó đuổi anh đi.

Đợi Quân Nhật Đình đến công ty, cô về phòng gọi điện thoại cho Hứa Hải Minh.

“Con muốn gặp mẹ.”
Vừa bắt đầu cô đã nói thẳng mục đích, Hứa Hải Minh ở bên kia điện thoại im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được, con tự đến hay để bố sai người đến đón con.”
Vốn dĩ Hứa Thanh Khê đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ người này lại đồng ý ngay, khiến cô hơi sửng sốt.

“Bố cho người đến đón con đi!”
Cô nghĩ đến Mạc Ly, mím môi nói.

Hứa Hải Minh lạnh lùng ừ một tiếng rồi cúp điện thoại ngay.

Hứa Thanh Khê cũng không để ý lắm, đứng dậy sửa soạn lại.

Nửa tiếng sau, cô sửa soạn xong rồi đi ra.

Mạc Ly nhìn thấy cô muốn ra ngoài, mặc dù không muốn nhưng vẫn đi theo phía sau cô.

Hứa Thanh Khê hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi về thăm nhà, cô không cần phải đi theo tôi, bố tôi không thích có người lạ có mặt trong nhà.”
Mạc Ly liếc mắt nói: “Cô nghĩ tôi thích đi cùng cô sao, là anh ấy bảo tôi không được rời cô nửa bước.”
Hứa Thanh Khê không có cách nào đành để cho cô ta đi cùng.

Sau đó hai người đứng ở cửa chờ lái xe của nhà họ Hứa đến.

Tầm hơn chục phút, lái xe đã đến.

Hứa Thanh Khê lên xe trước, nhưng lúc Mạc Ly chuẩn bị bước lên xe, Hứa Thanh Khê nói với cô ta.

“Cô tự lái xe đi, tối nay tôi không muốn bố tôi phái xe tiễn tôi về.”
Mạc Ly nghe thấy vậy, mặc dù trong lòng có ý kiến nhưng cũng không nói gì, xoay người đi đến ga ra.

Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng Mạc Ly rời đi, vội bảo tài xế lái xe đi.


Đến lúc Mạc Ly lái xe ra, đã không còn bóng dáng Hứa Thanh Khê ở cửa nữa.

Lúc này cô ta mới biết mình lại bị Hứa Thanh Khê lừa một lần nữa.

Nhất thời sắc mặt nhăn nhó tức giận, lại không dám chậm trễ, vội gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình.

Dù sao mình cũng bị Hứa Thanh Khê bỏ lại, nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không tha cho mình.

Quân Nhật Đình nhận được điện thoại của Mạc Ly, trong lòng rất nghi ngờ.

Anh không hiểu, Hứa Thanh Khê trở về thăm nhà, tại sao lại phải đẩy Mạc Ly ra.

Hứa Thanh Khê không biết mình đã khiến cho Quân Nhật Đình nghi ngờ, cô đi theo tài xế đến thẳng bệnh viện.

Đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ cô.

Nhưng ở cửa phòng bệnh bất ngờ gặp phải một người.

“Bố đến đây làm gì vậy?”
Đã trông thấy Hứa Hải Minh mặc đồ bảo hộ đứng ở cửa phòng bệnh.

Ông ta chưa kịp trả lời, từ phía sau lưng Hứa Hải Minh đã vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Bố, con xong rồi, có thể vào được rồi.”
Hứa Thanh Tuệ bước ra từ phía sau Hứa Hải Minh, giống như không trông thấy Hứa Thanh Khê.

Mà Hứa Thanh Khê trông thấy cô ta thì giống như gặp ma.

“Hứa Thanh Tuệ, sao em lại ở đây?
Vừa nói xong, hình như cô nhớ đến cái gì, sắc mặt biến đổi trông hết sức khó coi, cô sợ hãi mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra, chất vấn cô ta: “Em trở về khi nào? Tai sao không có ai cho chị biết vậy?”
Hứa Thanh Tuệ nghe cô nói vậy, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ không vui.

Cô ta khẽ hếch cằm, cao ngạo nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, không biết lớn nhỏ nói: “Chị là ai chứ? Dựa vào đâu mà tôi quay về còn phải báo cáo với chị hả?”
Sắc mặt Hứa Thanh Khê rất khó coi, môi mấp máy muốn nói gì đó..