Những bình luận trên mạng đó cũng không làm cho Quân Nhật Đình kinh sợ coi như nhà họ Quân rơi vào vòng xoáy của dư luận để tin đồ không đánh tự sụp đổ.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy nhẹ nhàng thở ra.

Nhất là khi thấy không ít người trên mạng nói về chuyện thua lỗ lần này của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm, mặc dù có chút không đạo đức, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác.

Dù sao, nếu không có hai người bọn họ, trong khoảng thời gian này Quân Nhật Đình cũng không bận rộn đến cả người đều gầy đi.

So với sự im lặng của nhà họ Quân, nhà họ Lê và nhà họ Thẩm đã bị tin tức này làm nổ tung rồi.

Hai người đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp.

“Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Ngọc Mỹ, không phải con nói công ty này có triển vọng rất tốt sao, tại sao lại có sai lầm lớn như vậy?”
Bố Lê nghiêm khắc đưa ra câu hỏi sắc bén, không phải ông muốn đối xử với Lê Ngọc Mỹ như vậy, thật sự là chuyện lần này có liên lụy rất lớn.

Một khi được chứng thực, thiệt hại của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm sẽ vượt qua tưởng tượng, thậm chí một chút địa vị mà khó khắn lắm mới tăng lên được cũng bởi vì vậy mà đứt gãy, đến mức ảnh hưởng đến sự phát triển của bọn họ ở thủ đô trong tương lai.

Lê Ngọc Mỹ bị bố mình chất vấn, cúi đầu không nói gì.


Thẩm Dự Khanh ở bên cạnh nhìn thấy có chút đau lòng, anh ta đứng lên, đưa trách nhiệm lên người mình.

“Bác Lê, chuyện này không thể chỉ trách Ngọc Mỹ, chuyện sai lầm của công ty, con cũng có tham gia, tiếc là đối phương che giấu rất tốt, chúng con hoàn toàn không phát hiện khác thường.”
Bố Lê nghe anh ta nói, tức giận trên mặt cũng dịu đi không ít.

Dù sao thì chuyện này cũng là sự thật.

Có điều những người khác lại không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

“Mọi người nói xem, chuyện lần này có thể do nhà họ Quân cố ý thiết kế ra hay không, giống như trên mạng nói.”
Vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều liên tưởng đến những bình luận trên mạng, càng nghi ngờ tập đoàn Quân Thị hơn.

Lê Ngọc Mỹ lại căm hận đến mức đỏ hốc mắt.

Cô ta không ngờ vậy mà Quân Nhật Đình lại tàn nhẫn như vậy.

Cô ta gắt gao nắm tay lại, lòng bàn tay bị đâm thủng cũng không có cảm giác.

“Quân Nhật Đình, làm sao anh dám?”
Cô nghiến răng mở miệng gầm nhẹ.

Thẩm Dự Khanh nhìn khuôn mặt dữ tợn của cô ta, nhíu máy.

Anh ta không muốn đều cho Lê Ngọc Mỹ và Quân Nhật Đình có bất cứ liên quan gì, cho nên chuyển đề tài đề nghị: “Bác Lê, chuyện lần này công ty hai nhà đã bị thiệt hại lớn, nếu không tìm về, vốn gốc của công ty có thể sẽ lung lay, cho nên con đề nghị, trả thù nhà họ Quân cứ tạm thời hoãn lại, chờ chuyện này giải quyết xong, chúng ta lại đọ sức với nhà họ Quân.”
Mặc dù bố Lê không hài lòng, nhưng không thể không thừa nhận lời Thẩm Dự Khanh nói là sự thật.

Hiện tại bọn họ đã thiệt hại một số tiền lớn, hoàn toàn không thể đối đầu với Tập đoàn Quân Thị.

“Được rồi, chuyện này giao cho các con xử lý, dù sao trước đó các con đã giao tiếp với đối phương, tìm người cũng thuận lợi hơn.”
Thẩm Dự Khanh không từ chối.

Trong suy nghĩ của anh ta, không chỉ muốn tìm về số tiền bị thiệt hại, còn muốn cho đối phương một bài học.

Ai ngờ, bên này anh ta mới vừa cho người đi liên hệ với đối phương, quay đầu lại đã nhận được báo cáo của cấp dưới.

“Giám đốc Thẩm, chúng ta xong rồi, sau khi chúng ta ký hợp đồng xong người phụ trách của công ty Thánh Đức đã ôm tiền chạy.”
Khi Thẩm Dự Khanh nhận được tin tức, cả khuôn mặt đều biến sắc.

Sau khi anh ta cúp điện thoại, đi tìm Lê Ngọc Mỹ ngay.


Khi Lê Ngọc Mỹ nhận được tin tức này, sắc mặt cũng u ám đến cực điểm.

“Báo cảnh sát! Lập tức báo cảnh sát.”
Cô ta suy nghĩ rất nhanh, nỗ lực xoay chuyển để có thiệt hại thấp nhất.

Nhưng sau vài ngày sau, ngay cả bóng dáng của đối phương bọn họ cũng không tìm được.

Đồn đãi bên ngoài lại sôi sùng sục, nhiều phóng viên vây kín Lê Ngọc Mỹ.

“Cô Lê, đối với lần bị lừa này, cô có muốn nói gì không?”
“Cô Lê, Tập đoàn Lê Thị xuất ra nhiều tiền để đầu tư như vậy, cuối cùng lại bị người ta ôm đi, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của Lê Thị hay không?”
“Cô Lê, nghe nói nhà họ Thẩm hợp tác với công ty của cô, hai người hợp tác lần đầu lại gặp chuyện như vậy, đám hỏi của hai nhà còn tiến hành không?”
Các phóng viên nắm chặt thời cơ, một đám người chen chúc đến trước mặt của Lê Ngọc Mỹ, muốn lấy được tin tức đầu tiên.

Lê Ngọc Mỹ nhìn mấy người phóng viên đó, sắc mặt không có vui vẻ như trước đó, ngược lại có chút tức giận.

Nhưng cô ta biết rõ mình không thể nổi giận, nếu không không chắc các phóng viên này lại đưa tin như thế nào nữa.

“Thật xin lỗi, chuyện này tạm thời không thể trả lời, nếu mọi người muốn biết, có thể theo dõi trang web chính thức của Tập đoàn Lê Thị chúng tôi, sau đó chúng sẽ đưa ra lời giải thích.


Cô ta ép mình phải bình tĩnh, bình tĩnh ứng phó các phóng viên này.

Sau đó, cô ta đi vào công ty dưới sự trợ giúp của Trợ lý và bảo vệ của công ty.

Tập đoàn Quân Thị.

Hà Văn Tuấn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tập đoàn Lê Thị, có tin tức mới, đã lập tức đi vào văn phòng báo cáo lại.

“Tổng giám đốc, Lê Thị bên kia đã biết người phụ trách bỏ trốn, bây giờ chắc đang mở cuộc họp khẩn cấp, chúng ta có nên tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch không?”
Quân Nhật Đình nghe vậy, dùng chuyện trong tay, chớp mắt nói: “Không, chú ý bọn họ là được.”
Hà Văn Tuấn nghe vậy, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.

Từ thái độ trước đó của Tổng giám đốc, cậu ta cứ cho rằng Tổng giám đốc sẽ cho Lê Thị còn có nhà họ Thẩm một bài học sâu sắc, hiện tại là thời cơ thích hợp, sao lại dừng tay rồi
Mặc dù khó hiểu, cũng không dám hỏi.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tổng giám đốc.

So với sự bình tĩnh của Tập đồng Quân Thị, hai ngày này tập đoàn Lê Thị và nhà họ Thẩm giống như trên lò nướng vậy, không có người quản lý nào được sống tốt cả, mỗi người đều vô cùng lo lắng.


Nhất là khi cảnh sát quốc tế thông báo có thể sẽ không bắt được người phụ trách, hai nhà mới hoảng sợ và cảm thụ sâu sắc tính nghiêm trọng của chuyện lần này.

“Nếu không lấy tiền về được, các người nói xem, nên làm cái gì bây giờ?”
Người lớn hai nhà lại một lần nữa ngồi xuống trao đổi chất vấn nhau.

Lê Ngọc Mỹ mím môi, hai mắt đỏ lên, tràn đầy căm hận.

Bố Lê nhìn trạng thái của cô ta, cũng không trông cậy vào cô ta bây giờ có thể đưa ra đề nghị gì.

Điều quan trọng bây giờ là… Vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Chuyện may mắn là, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Thẩm không có bỏ lại bọn họ, như thế làm cho ông ta đối với Thẩm gia càng vừa lòng hơn.

“Dự Khanh, chuyện lần này, con thấy thế nào, dự định làm sao để giải quyết hậu quả thật tốt.”
Ông ta quý mến mà nhìn Thẩm Dự Khanh.

Mặc dù Thẩm Dự Khanh có chút kinh ngạc, nhưng thu lại rất nhanh, nói ra cách đối phó đã nghĩ trong hai ngày qua.

“Bác Lê, vì vốn đầu tư trước đó, hai nhà chúng ta đã đầu tư một khoản rất lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến các hạng mục khác của công ty, bây giờ không thể gom tiền, muốn duy trì những hạng mục này, theo ý của con, chúng ta nên đến ngân hàng vay một ít tiền trước, chuyển nhượng các hạng mục nhỏ không kiếm được nhiều tiền trong tay, như vậy chắc công ty của hai nhà sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.


Bố Lê nghe xong ý kiến này, có chút do dự.

“Ngân hàng còn cho vay nữa không?”
“Sẽ, vấn đề của Lê Thị và chúng ta chỉ là nhất thời, không có khả năng bởi vì vậy mà ngân hàng từ chối một khách hàng lâu dài như chúng ta.”
Thẩm Dự Khanh nói ra suy nghĩ của anh ta, bố Lê nghe cũng cảm thấy có lý.

“Được, vậy cứ làm đi.”
Ông ta gật đầu đồng ý, sau đó mọi người nói một ít chuyện ở công ty, lúc này mới rời đi.

Thẩm Dự Khanh nhìn theo bóng lưng rời đi của Lê Ngọc Mỹ, nghĩ đến việc hai ngày nay Lê Ngọc Mỹ thờ ơ với anh ta, không nhịn được mà đưa ra lời mời: “Ngọc Mỹ, buổi tối cùng nhau ăn cơm thế nào?”.