Mạc Ly nhìn hình ảnh trước mắt, lòng đố kị lan tràn ngập trời trong tim.

Đặc biệt là cô ta nghĩ đến cậu cả nhà mình không để ý tình huống thân thể của mình, nhanh như vậy trở về, cô ta hận không thể bắt Hứa Thanh Khê đi xẻo thịt.

Phải biết trước đó cô ta đi tìm cậu cả, ngay cả mặt của cậu cả cô ta cũng không gặp được, cô ta chỉ biết là anh đang ở nơi đó.

Coi như thế, thế mà cậu cả còn ra lệnh cho cô ta trở về, chỉ vì bảo vệ người phụ nữ này!
Cô ta còn tưởng rằng người phụ nữ này ảnh hưởng không lớn đến cậu cả, hiện tại xem ra là cô ta đã nghĩ sai.

Người phụ nữ này tuyệt đối là trở ngại sau này của cô ta!
Cô ta nghĩ đến đây, ánh mắt hung hăng róc xương róc thịt bóng lưng Hứa Thanh Khê, sau đó mới quay người rời đi!
Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình ở trong phòng chưa từng chú ý tới sự xuất hiện của cô ta.

Sau khi bôi thuốc xong, Hứa Thanh Khê để Quân Nhật Đình nằm xuống nghỉ ngơi.

Còn mình dự định đi ra ngoài nhìn xem giữa trưa có thể làm chút gì cho Quân Nhật Đình bồi bổ thân thể.

Mấy ngày tiếp theo, Quân Nhật Đình đều ở nhà dưỡng thương.

Trong lúc đó Hà Văn Tuấn cũng đến đây mấy lần.


Ngoại trừ báo cáo tiến triển bên nước Áo, còn cầm đến không ít việc.

Nhưng mỗi lần đều bị Hứa Thanh Khê tịch thu.

Quân Nhật Đình biết đây là muốn tốt cho mình, anh vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều.

Ngược lại làm Hà Văn Tuấn giật nảy mình.

Dù sao từ lúc cậu ấy bắt đầu đi theo Quân Nhật Đình, cho tới bây giờ không ai dám đối với Tổng giám đốc nhà mình như vậy.

Quả nhiên Hứa Thanh Tuệ này ở trong lòng Tổng giám đốc rất khác biệt.

Cậu ấy yên lặng suy nghĩ trong lòng, hơn nữa cũng bừng tỉnh sau này mình đối với Hứa Thanh Tuệ phải kính cẩn thêm một chút.

Cứ như vậy, Quân Nhật Đình ở nhà gần nửa tháng mới gần như hoàn toàn khôi phục.

Trong lúc đó Quý Khuất Nguyên cũng liên hệ hỏi thăm Hứa Thanh Khê về tình huống của Quân Nhật Đình.

Nhưng bởi vì trên người có nhiệm vụ, anh ấy vẫn không có thời gian gặp người nào.

Lại qua vài ngày nữa, Quân Nhật Đình triệt để tốt lên, lúc này Hứa Thanh Khê mới cho phép anh làm việc.

Hôm nay Quân Nhật Đình làm việc trở về, anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê vừa nói chuyện điện thoại xong mới vô thức dò hỏi: "Em gọi điện thoại cho ai thế?"
Hứa Thanh Khê thấy thế, cô vừa nhận lấy túi của anh vừa nói trả lời: "Em vừa nói chuyện với anh Khuất Nguyên."
"Anh Khuất Nguyên sao?"
Quân Nhật Đình nhất thời không kịp phản ứng, anh nghi ngờ nhìn Hứa Thanh Khê.

"Chính là Quý Khuất Nguyên đấy.

Trước đó anh mất liên lạc, em không tìm thấy anh nên đến chỗ ông nội, sau đó ông nội bảo anh Khuất Nguyên dẫn em sang nước Áo tìm anh.

Nhưng chúng em cũng không tìm được, anh Khuất Nguyên bảo em về trước, anh ấy ở lại nước Áo tìm thêm mấy ngày."
Hứa Thanh Khê nói đơn giản tình huống của Quý Khuất Nguyên: "Trước đó anh ấy đang huấn luyện trong quân đội nên không thể đến đây, hình như bây giờ đã được nghỉ, vì thế mới gọi điện thoại cho em nói rằng anh ấy dự định ghé thăm anh một chút."
Quân Nhật Đình nhíu mày: "Tại sao thằng nhãi đó không liên lạc với anh?"
Hứa Thanh Khê kịp phản ứng: "Thật là lạ, nhưng cũng có thể là anh ấy không tìm được anh."
Quân Nhật Đình không nói, anh lấy điện thoại di động ra xem thử, thật sự có hai cuộc điện thoại chưa nhận.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, trên mặt lộ ra vẻ sự thật là vậy.

Sau đó cô lại nghĩ tới điều gì, cô ngước mắt mở miệng nói với Quân Nhật Đình: "Đúng rồi, trước đó anh Khuất Nguyên giúp em tìm anh đã bỏ ra khá nhiều công sức, em muốn mời anh ấy ăn bữa cơm, có được không?"

"Ừm, lát nữa anh sẽ nói với anh ấy." Quân Nhật Đình cất điện thoại đi lên lầu.

Sau đó hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, bắt đầu dùng cơm.

Chờ dùng cơm xong, bọn họ làm riêng việc phần mình.

Quân Nhật Đình đến phòng sách.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Quý Khuất Nguyên, không đầy một lát bên trong đã vang lên giọng nói đầy trêu chọc của Quý Khuất Nguyên.

"Người bận rộn, cuối cùng cũng nhớ tới gọi cho tôi sao?"
"Trước đó đang họp, không chú ý, anh có chuyện gì không?" Quân Nhật Đình híp mắt đáp lại, nhìn ra được tâm trạng của anh không tệ.

"Tôi chỉ muốn hỏi tình huống của anh thế nào, đã chết chưa?” Quý Khuất Nguyên thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị trước đó với Hứa Thanh Khê, anh ấy cà lơ phất phơ đáp lại.

"Không phải anh thường nói tôi tai họa lưu ngàn năm, đâu có dễ dàng chết như vậy được." Quân Nhật Đình cũng không tức giận mà cười khẽ đáp lại.

Hai người cười đùa trong chốc lát, Quý Khuất Nguyên mới thu lại nét mặt hỏi chuyện chính.

"Lần này anh xảy ra chuyện, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Lúc ấy tôi có đi tìm anh, anh hẳn phải biết tin tức tôi, làm sao ngay cả tôi mà anh còn trốn tránh?"
Quân Nhật Đình nghe vậy, sắc mặt anh chìm xuống: "Thật xin lỗi, lúc ấy tình huống bên này không được tốt, người ra tay cũng không tra được, tôi không muốn kéo anh vào, cho nên chỉ có thể tránh đi."
Quý Khuất Nguyên nhíu mày: "Cuối cùng là ai làm mà có thể để anh kiêng kị thành thế này?"
"Thế lực cụ thể còn chưa điều tra ra, chờ có tin tức hoặc cần anh hỗ trợ tôi sẽ không khách sáo, anh yên tâm đi."
Quân Nhật Đình biết bạn tốt muốn giúp đỡ, biểu lộ ôn hòa hơn không ít, sau đó nghĩ đến lời trước đó Hứa Thanh Khê nói với anh mới cười nói: "Đúng rồi, vợ tôi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn anh đã dốc lòng vì chuyện của tôi."
Quý Khuất Nguyên nghe nói như thế, tất nhiên là đồng ý, nhưng cũng làm cho anh ấy nhớ tới một chuyện khác.

"Nhật Đình, anh không nói tôi suýt chút đã quên mất.

Người anh em như anh có chút quá đáng đó, nếu không phải lần này anh xảy ra chuyện, tôi cũng không biết anh kết hôn sau lưng tôi đâu."
Quân Nhật Đình đã đoán trước có thể sẽ bị gây chuyện từ lâu, bởi vậy anh đã sớm có cách đối phó: "Trong nhà sắp xếp, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân nên không công khai."
Quý Khuất Nguyên nghe vậy, trong lòng hơi nghi ngờ
Mặc dù anh ấy không tiếp xúc nhiều với Hứa Thanh Khê, nhưng từ cách nói chuyện và hành động đều có thể nhìn ra cô rất để ý ông bạn của mình.

Vả lại sự để ý này không phải là giả vờ.

Chuyện giấu diếm này, chỉ sợ là không muốn người khác biết.

"Công bố công khai gì tôi mặc kệ, dù sao anh cũng nợ tôi một bữa tiệc rượu."
Anh ấy không hỏi tới mà đổi chủ đề tức khắc.


Làm sao Quân Nhật Đình không nhận ra ý tốt của anh ấy, anh mỉm cười đồng ý.

Sau đó hai người lại rảnh rỗi trò chuyện trong chốc lát mới cúp điện thoại.

Quân Nhật Đình vẫn bận rộn trong phòng sách đến nửa đêm, cho đến khi Hứa Thanh Khê tới gọi người nghỉ ngơi mới tạm dừng làm việc trên tay.

"Thanh Tuệ, vừa rồi anh có nói với Khuất Nguyên rồi, thời gian ăn cơm đã hẹn vào chiều ngày mai."
Hai người về đến phòng, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê nằm ở trên giường tán gẫu.

"Được, ngày mai em sẽ chuẩn bị một chút để cảm ơn người ta thật tốt." Hứa Thanh Khê gật đầu đáp lại.

Cô nói xong, con mắt có chút mệt mỏi nhắm lại.

Không đầy một lát, hô hấp đều đều vang lên bên cạnh Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngủ ngon lành bên cạnh, khắp khuôn mặt là cưng chiều.

Đặc biệt là hiện tại trong đầu anh nghĩ đến lời Quý Khuất Nguyên nói lúc chạng vạng tối.

"Tôi nhìn ra được, tình cảm vợ chồng hai người không tệ.

Mặc dù không biết nguyên nhân gì để hai người giấu diếm, nhưng có thể tìm một người đối tốt với mình đã không dễ dàng, anh cố mà trân quý đi."
Anh nghĩ đến, tay đã nhẹ để trên mặt Hứa Thanh Khê.

Anh chợt phát hiện, hình như anh không ghét cuộc sống thế này với Hứa Thanh Tuệ.

Nếu như tương lai không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ đề nghị tổ chức một hôn lễ hoành tráng để chính thức giới thiệu cô cho người bên ngoài biết.

Về phần ngoài ý muốn, chẳng biết tại sao Quân Nhật Đình cũng không muốn nghĩ đến.

Anh cúi đầu nhìn Hứa Thanh Khê, trong mắt đầy phức tạp.

"Hi vọng em đừng khiến anh thất vọng.".