Khương Thừa Khải thấy dáng vẻ tức giận của Hứa Thanh Khê giống hệt như người đó, ý nghĩ xấu xa trong lòng càng lúc càng không thể kiểm soát được.

Hắn ta cười khẽ nói: “Trên đời này không có chuyện gì mà Khương Thừa Khải tôi không dám làm, vả lại tổng giám đốc Quân Nhật Đình xỉ nhục tôi hết lần này đến lần khác, cô thân là cô chủ nhà họ Quân, chẳng lẽ không nên đền bù cho tôi sao?”
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lập tức quay người bỏ chạy.

“Không thấy người ta bỏ chạy rồi sao? Còn không mau chóng đuổi theo.”
Lồng ngực Hứa Thanh Khê thắt lại, vội vàng tăng nhanh bước chân.

Cô định đi tìm Hứa Hải Minh để cầu cứu, nhưng mà trên đường đi, cô không nhìn thấy một người nào cả, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần.

“Đứng lại, không được chay!”
Hứa Thanh Khê không dám quay đầu lại, cũng không còn đặt hy vọng lên người Hứa Hải Minh nữa.

Cô quẹo vào một khúc ngoặt, định bụng bỏ chạy một đầu hành lang khác.

Tài xế của nhà họ Quân ở ngay ngoài cổng, chỉ cần cô chạy ra khỏi cánh cổng này, là có thể được cứu rồi.

Cô dùng hết sức lực để chạy, mắt thấy sắp sửa chạy ra khỏi cổng rồi, trước mặt đột nhiên có mấy bóng người lao ra, cô lập tức dừng chân lại.

“Cô Thanh Khê, cô chạy không thoát đâu.”
Khương Thừa Khải đứng trước mặt Hứa Thanh Khê, ánh mắt không chút né tránh.


Hứa Thanh Khê sợ đến mức liên tục lui về phía sau, đằng sau lại có tiếng bước chân truyền đến, liền nhìn thấy đám vệ sĩ đuổi theo cô lúc nãy vội vàng chạy tới đây.

Cô biết mình chạy không thoát, sa sầm mặt mũi cảnh cáo: “Anh làm như thế này, không sợ đắc tối với nhà họ Quân và nhà họ Hứa sao?”
Khương Thừa Khải hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không nói gì, nhưng có thể thấy rõ rằng, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Hắn ta liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ xung quanh, đám vệ sĩ nhận lệnh lập tức tiến về phía Hứa Thanh Khê.

Trái tim Hứa Thanh Khê sắp nảy lên tận cổ họng, toàn thân căng cứng.

Cô giằng lấy chiếc túi xách trong tay đập thẳng lên người một tên vệ sĩ gần nhất, đồng thời lợi dụng sơ hở thoát ra khỏi vòng vây của đám vệ sĩ, bỏ chạy về phía cánh cổng lần nữa.

“Có ai không, có kẻ muốn bắt cóc!”
Cô vừa chạy vừa la hét ỏm tỏi.

Sắc mặt Khương Thừa Khải đen thui, hắn ta quát mắng: “Còn đứng đực ra đó làm gì, không mau đuổi theo cho tôi.”
Khương Thừa Khải cười khà một tiếng: “Cô Thanh Khê, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, không cần giả vờ nữa.”
Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay nắm lấy cổ chân Hứa Thanh Khê kéo về phía mình.

“Tránh ra!”
Hứa Thanh Khê hoảng sợ, hai chân vùng vẫy lung tung, kết quả giày cao gót cũng bị đá văng, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trẳng trẻo.

“Cô Thanh Khê là đang cố ý quyến rũ tôi sao?”
Hai mắt hắn ta dán chặt vào đôi chân của Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vừa sợ hãi vừa tức giận: “Đừng đụng vào tôi!”
Cô lại dùng lực đạp mạnh một cái, không ngờ lại đạp thẳng vào sống mũi của Khương Thừa Khải.

Khương Thừa Khải đau đến hít vào một hơi lạnh, theo phản xạ buông tay ra bịt chặt mũi.

Hứa Thanh Khê nhân cơ hội, bật dậy khỏi giường chạy nhanh về phía cửa.

Mắt thấy sắp sửa chạm vào nắm cửa, da đầu cô chợt thắt lại, đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra.

“Đau quá!”
Cô theo bản năng vung tay bảo vệ đầu tóc, kết quả bị kéo ngược ra đằng sau.

“Con khốn, tao thấy mày đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Sắc mặt Khương Thừa Khải tối đen, ném Hứa Thanh Khê lên trên giường lần nữa.

Không đợi Hứa Thanh Khê kịp phản ứng lại, một cái tát lập tức vung ra, sức lực rất lớn, khiến khóe môi của cô bật máu, gò má trắng nõn càng hiện lên đỏ ửng thấy rõ.

Theo một tiếng “roẹt”, làn da trắng nõn lập tức hiện rõ dưới ánh đèn.

“Cút ra, cút ra!”
Hứa Thanh Khê hoảng loạn định thần lại, quên mất đau đớn trên mặt, vừa giữ chặt quần áo trên người mình vừa ra sức vùng vẫy.


Lúc này cô hy vọng Quân Nhật Đình có thể bất ngờ xuất hiện đến nhường nào.

Nhưng cô biết rằng chuyện này không thể xảy ra, bởi vì lúc cô ra ngoài vốn không hề báo với Quân Nhật Đình.

Hứa Thanh Khê cực kỳ tuyệt vọng, chính vào lúc cô gần như hết hy vọng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đánh đấm hỗn loạn.

Khương Thừa Khải cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, dừng động tác, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“…”
Ngoài cửa không có ai đáp lại, Khương Thừa Khải nhíu mày, cảm thấy có chút bất an.

Hắn cúi đầu nhìn xuống Hứa Thanh Khê, nhìn thấy ánh sáng bừng lên trong mắt cô, cười lạnh nói: “Đừng tưởng sẽ có người đến cứu cô, cho dù ông trời có xuống đây, hôm nay cô cũng phải ngủ với tôi!”
Anh ta lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Quân Nhật Đình đang gọi đến,vội vàng nhấc máy.

“Thanh Tuệ, anh sắp đến nhà họ Hứa rồi, em…”
Quân Nhật Đình tưởng rằng Hứa Thanh Khê đang ở cùng với Hứa Hải Minh, cho nên đi đến thẳng nhà họ Hứa để đón cô.

“Ông chủ, cô chủ không có ở nhà họ Hứa, đã xảy ra chuyện ở khách sạn Ngự Cảnh rồi!”
Tài xế không đợi Quân Nhật Đình nói xong, đã vội vàng ngắt lời.

“Xảy ra chuyện gì!”
Quân Nhật Đình đạp mạnh phanh xe một cái, đáy mắt lập tức hiện lên sát khí.

“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi đứng đợi cô chủ ở trước cổng, có láng máng nghe thấy giọng nói của cô chủ, nhưng mà đợi cả ngày không thấy cô chủ đi ra, tôi tìm quanh khách sạn, kết quả chỉ tìm thấy túi xách của cô chủ đánh rơi trong vườn hoa.”
Trái tim Quân Nhật Đình chùng xuống, lạnh giọng nói: “Bây giờ cậu lập tức đi điều tra camera giám sát của khách sạn, mười phút nữa tôi sẽ đến đó!”
Tài xế nhận lệnh, sau khi cúp điện thoại liền đến phòng giám sát của khách sạn.

Cùng lúc đó, trong căn phòng trên tầng mười bảy của khách sạn.

Hứa Thanh Khê bị vệ sĩ của Khương Thừa Khải đưa vào một căn phòng trong khách sạn, ném lên trên giường, lực quán tính của cú ném khiến toàn thân cô đờ đẫn.

“Ra ngoài canh chừng bên ngoài hết đi.”
Đám vệ sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh Khê và Khương Thừa Khải.

Khương Thừa Khải đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Hứa Thanh Khê, ánh mắt đầy tính chiếm đoạt đó, khiến toàn thân Hứa Thanh Khê đều căng cứng cả lên.

“Không được qua đây!”
Cô sợ hãi lui người về phía sau, ánh mắt đầy phòng bị nhìn chằm chằm Khương Thừa Khải.

Khương Thừa Khải cười khà một tiếng: “Cô Thanh Khê, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, không cần giả vờ nữa.”
Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay nắm lấy cổ chân Hứa Thanh Khê kéo về phía mình.

“Tránh ra!”
Hứa Thanh Khê hoảng sợ, hai chân vùng vẫy lung tung, kết quả giày cao gót cũng bị đá văng, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trẳng trẻo.


“Cô Thanh Khê là đang cố ý quyến rũ tôi sao?”
Hai mắt hắn ta dán chặt vào đôi chân của Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vừa sợ hãi vừa tức giận: “Đừng đụng vào tôi!”
Cô lại dùng lực đạp mạnh một cái, không ngờ lại đạp thẳng vào sống mũi của Khương Thừa Khải.

Khương Thừa Khải đau đến hít vào một hơi lạnh, theo phản xạ buông tay ra bịt chặt mũi.

Hứa Thanh Khê nhân cơ hội, bật dậy khỏi giường chạy nhanh về phía cửa.

Mắt thấy sắp sửa chạm vào nắm cửa, da đầu cô chợt thắt lại, đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra.

“Đau quá!”
Cô theo bản năng vung tay bảo vệ đầu tóc, kết quả bị kéo ngược ra đằng sau.

“Con khốn, tao thấy mày đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Sắc mặt Khương Thừa Khải tối đen, ném Hứa Thanh Khê lên trên giường lần nữa.

Không đợi Hứa Thanh Khê kịp phản ứng lại, một cái tát lập tức vung ra, sức lực rất lớn, khiến khóe môi của cô bật máu, gò má trắng nõn càng hiện lên đỏ ửng thấy rõ.

Theo một tiếng “roẹt”, làn da trắng nõn lập tức hiện rõ dưới ánh đèn.

“Cút ra, cút ra!”
Hứa Thanh Khê hoảng loạn định thần lại, quên mất đau đớn trên mặt, vừa giữ chặt quần áo trên người mình vừa ra sức vùng vẫy.

Lúc này cô hy vọng Quân Nhật Đình có thể bất ngờ xuất hiện đến nhường nào.

Nhưng cô biết rằng chuyện này không thể xảy ra, bởi vì lúc cô ra ngoài vốn không hề báo với Quân Nhật Đình.

Hứa Thanh Khê cực kỳ tuyệt vọng, chính vào lúc cô gần như hết hy vọng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đánh đấm hỗn loạn.

Khương Thừa Khải cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, dừng động tác, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“…”
Ngoài cửa không có ai đáp lại, Khương Thừa Khải nhíu mày, cảm thấy có chút bất an.

Hắn cúi đầu nhìn xuống Hứa Thanh Khê, nhìn thấy ánh sáng bừng lên trong mắt cô, cười lạnh nói: “Đừng tưởng sẽ có người đến cứu cô, cho dù ông trời có xuống đây, hôm nay cô cũng phải ngủ với tôi!”.