Buổi tối người giúp việc đến tìm Hứa Thanh Khê xuống dùng cơm, nhưng có gõ cửa thế nào thì bên trong cũng không có động tĩnh gì, ngược lại còn thu hút sự chú ý của Mạc Ly.

“Có chuyện gì?”
Người giúp việc thấy vậy liền vội vàng trả lời: “Không biết mợ cả có chuyện gì, tôi gõ cửa mãi vẫn không thấy có phản ứng gì, nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.”
Mạc Ly nghe xong liền khinh thường liếc mắt nhìn về phía cửa rồi lạnh lùng nói: “Nếu không có phản ứng gì thì cứ mặc kệ đi, cô bảo nhà bếp hâm nóng đồ ăn lại, lát nữa cậu cả về rồi.”
Người giúp việc gật đầu rồi quay người đi làm việc.

Một lúc sau Quân Nhật Đình xách theo túi văn kiện trở về nhà.

Mạc Ly đang ở trong phòng khách nhìn thấy anh trở về liền lập tức nở nụ cười chạy đến, cô ta bước lên định học theo cách của Hứa Thanh Khê trước đây cầm lấy túi văn kiện và quần áo trong tay Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhìn thấy hành động này của cô ta liền nhíu mày, cũng không đưa đồ cho cô ta.


Anh liếc một vòng quanh phòng khách vẫn không thấy người mà mình muốn gặp liền có chút khó chịu.

“Mợ cả đâu rồi?”
Mạc Ly vốn vì hành động cự tuyệt ban nãy của anh mà không vui, bây giờ lại nghe thấy lời này liền cuối gằm mặt xuống.

Nhưng khi Quân Nhật Đình quay sang nhìn thì cô ta liền thu lại sắc mặt rồi cười nói: “Mợ cả đang ở trong phòng.”
Quân Nhật Đình gật đầu rồi đi lên phòng ngủ phía trên lầu.

Mạc Ly nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, đáy mắt tràn đầy sự khó chịu và không cam tâm.

Đến khi nào thì cậu cả mới nhận ra được tình cảm của cô ta chứ?
Lúc này Quân Nhật Đình cũng đã bước đến phòng ngủ, anh mở cửa đi vào, nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường, anh tưởng rằng Hứa Thanh Khê đang nghỉ ngơi, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn trước.

Nhưng qua một lúc sau anh nhận ra có gì đó không ổn, tuy rằng lúc đầu anh đẩy cửa tiến vào rất nhẹ nhàng nhưng sau đó anh còn rửa mặt, tìm quần áo, theo lý mà nói thì cô nên tỉnh lại từ lâu rồi mới phải nhưng trên giường lại không có động tĩnh gì, lẽ nào là đang giận anh chuyện ngày hôm qua?
Khi Quân Nhật Đình vẫn còn đang nghĩ linh tinh thì người giúp việc ở bên ngoài gõ cữa: “Cậu cả, mợ cả, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, có thể dùng cơm rồi.”
“Biết rồi.” Quân Nhật Đình trầm giọng đáp lại, sau đó liền nhìn về phía giường: “Mau dậy thôi, cho dù có giận anh thì cũng không nên làm khó bản thân mình, đừng quên là bệnh đau dạ dày của em mới khỏi cách đây không lâu đâu đấy.” Anh nói xong liền lặng lẽ chờ Hứa Thanh Khê đứng dậy.

Nhưng mấy phút sau trên giường vẫn không có động tĩnh gì khiến anh không khỏi nhíu mày.

“Hứa Thanh Khê!” Anh lại lạnh giọng nói.

“...” Trên giường vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng Quân Nhật Đình mất hết kiên nhẫn, sải bước tiến về phía giường rồi trực tiếp vén tấm chăn bông đang đắp trên người Hứa Thanh Khê lên.

Dưới lớp chăn bông, Hứa Thanh Khê đang nhắm chặt mắt, vì sốt cao nên hai má đỏ ửng, những cọng tóc lòa xòa, dính chặt trên trán vì mồ hôi.

Quân Nhật Đình chỉ mới nhìn lướt qua liền nhận ra có điều gì đó không ổn.


“Hứa Thanh Khê, mau tỉnh dậy đi.” Sắc mặt của Quân Nhật Đình hơi thay đổi, anh tiến lên trước định lay cô tỉnh dậy nhưng khi tay anh cảm nhận được nhiệt độ cao liền bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Sao lại nóng như vậy chứ?” Anh thốt lên, ánh mắng tràn đầy lo lắng.

Quân Nhật Đình nhanh chóng gọi điện cho Dương Minh Triết rồi sau đó vào phòng tắm láy một cái khăn ướt bắt đầu giúp Hứa Thanh Khê hạ sốt.

“Nóng quá...!thật khó chịu...” Hứa Thanh Khê bị nước lạnh kích thích cuối cùng cũng tỉnh lại, cô khó chịu lẩm bẩm nói.

Quân Nhật Đình vội vàng giúp cô cởi quần áo ra, mà Hứa Thanh Khê lúc này lại bắt đầu cảm thấy khát rồi.

Quân Nhật Đình cũng không ngại mệt mỏi lập tức chạy đi rót một cốc nước đến rồi ôm cô vào lòng chậm rãi đút cho cô.

Hứa Thanh Khê dưới sự chăm sóc của anh, cơ thể đang giống như bị lửa đốt của cô cũng dần cảm thấy khá hơn, có điều mí mắt của cô vẫn nặng trĩu khiến cô không cách nào mở mắt ra được, nhưng khi cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc bên cạnh liền biết ai đang chăm sóc mình, điều này khiến cô cảm thấy vừa cảm động vừa áy náy.

Chỉ là cơ thể cô bây giờ vẫn còn đang ốm, thần trí vừa tỉnh lại một chút rồi lại lâm vào hôn mê.

Nhưng Quân Nhật Đình căn bản không biết được điều này, anh chỉ nhìn thấy Hứa Thanh Khê lúc nãy vẫn còn đang nói chuyện với mình lại cau mày rồi hôn mê, trong lòng anh không ngừng lo lắng, nhất là khi nhiệt độ cơ thể của cô vẫn cứ không giảm xuống khiến anh phải gọi cho Dương Minh Triết một lần nữa.

“Không cần gọi nữa, tôi đã đến đây rồi.” Đúng lúc này ở cửa vang lên giọng nói của Dương Minh Triết.

Anh ta liếc nhìn tình hình trong phòng, vẻ mặt vô cùng hứng thú nói: “Chậc, đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu lo căng thẳng như vậy.”
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn anh ta: “Đã đến rồi còn không mau đến đây kiểm tra đi, chẳng lẽ tôi cho cậu tiền lương cao như vậy là để cho cậu ở đây châm chọc tôi à?”
Dương Minh Triết nghe thấy lời nói tức giận của anh liền lập tức thu lại sắc mặt, xách hộp dụng cụ ý tế đi vào trong phòng kiểm tra.

Vài phút sau Dương Minh Triết đã biết được tình hình của Hứa Thanh Khê liền vừa kê thuốc vừa chế giếu Quân Nhật Đình: “Vừa rồi tôi còn nói cậu căng thẳng lo cho người ta, kết quả người ta sốt đến bốn mươi độ cậu còn không kịp thời phát hiện ra, nếu như chậm một chút nữa sẽ trở thành viêm phổi rồi!”
Lúc này Quân Nhật Đình cũng đã bước đến phòng ngủ, anh mở cửa đi vào, nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường, anh tưởng rằng Hứa Thanh Khê đang nghỉ ngơi, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn trước.


Nhưng qua một lúc sau anh nhận ra có gì đó không ổn, tuy rằng lúc đầu anh đẩy cửa tiến vào rất nhẹ nhàng nhưng sau đó anh còn rửa mặt, tìm quần áo, theo lý mà nói thì cô nên tỉnh lại từ lâu rồi mới phải nhưng trên giường lại không có động tĩnh gì, lẽ nào là đang giận anh chuyện ngày hôm qua?
Khi Quân Nhật Đình vẫn còn đang nghĩ linh tinh thì người giúp việc ở bên ngoài gõ cữa: “Cậu cả, mợ cả, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, có thể dùng cơm rồi.”
“Biết rồi.” Quân Nhật Đình trầm giọng đáp lại, sau đó liền nhìn về phía giường: “Mau dậy thôi, cho dù có giận anh thì cũng không nên làm khó bản thân mình, đừng quên là bệnh đau dạ dày của em mới khỏi cách đây không lâu đâu đấy.” Anh nói xong liền lặng lẽ chờ Hứa Thanh Khê đứng dậy.

Nhưng mấy phút sau trên giường vẫn không có động tĩnh gì khiến anh không khỏi nhíu mày.

“Hứa Thanh Khê!” Anh lại lạnh giọng nói.

“...” Trên giường vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng Quân Nhật Đình mất hết kiên nhẫn, sải bước tiến về phía giường rồi trực tiếp vén tấm chăn bông đang đắp trên người Hứa Thanh Khê lên.

Dưới lớp chăn bông, Hứa Thanh Khê đang nhắm chặt mắt, vì sốt cao nên hai má đỏ ửng, những cọng tóc lòa xòa, dính chặt trên trán vì mồ hôi.

Quân Nhật Đình chỉ mới nhìn lướt qua liền nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Hứa Thanh Khê, mau tỉnh dậy đi.” Sắc mặt của Quân Nhật Đình hơi thay đổi, anh tiến lên trước định lay cô tỉnh dậy nhưng khi tay anh cảm nhận được nhiệt độ cao liền bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Sao lại nóng như vậy chứ?” Anh thốt lên, ánh mắng tràn đầy lo lắng.

Quân Nhật Đình nhanh chóng gọi điện cho Dương Minh Triết rồi sau đó vào phòng tắm láy một cái khăn ướt bắt đầu giúp Hứa Thanh Khê hạ sốt..