Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng khóc của Hứa Thanh Khê, biểu cảm trên gương mặt anh ngưng tụ lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Cũng chính lúc này, Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng rời khỏi, nói: “Em muốn về nhà...!Hức, em muốn về nhà.”
Quân Nhật Đình cẩn thận từng chút một ôm chặt cô vào lòng, sắc mặt không tốt nói: “Đây là nhà của em, em còn muốn về đâu nữa chứ?”
“Đây không phải nhà của em, anh thả em ra!”
Hứa Thanh Khê vùng vẫy, sau đó đánh Quân Nhật Đình.

Nhìn dạng vẻ say khướt và lơ mơ của cô, Quân Nhật Đình cũng không thèm tranh cãi với cô nữa, liền nhấc người đi về phía phòng tắm.

Anh trực tiếp ném Hứa Thanh Khê vào bồn tắm mà không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.

“Đau.”
Mông Hứa Thanh Khê bị đập mạnh, cô mặt mày nhăn nhó kêu lên.

Cô còn chưa kịp chất vấn Quân Nhật Đình, một gáo nước lạnh đã dội xuống đầu cô.

“Á! Quân Nhật Đình, anh đang làm gì vậy chứ?”
Hứa Thanh Khê bị dội nước lạnh vào người liền hét lên.

May mắn thay, sau khi đạt đến được nhiệt đồ thì nước đã ấm dần lên, nhưng cứ cho là như vậy, cô vẫn không ngừng gây ồn ào.


Cùng lắm thì Quân Nhật Đình làm ngơ với những lời trách mắng của cô, khi nước đath đến nhiệt độ thích hợp, anh đặt vòi hoa sen trở lại chỗ cũ, lạnh lùng nói: “Em ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ đi.

Nhân tiện cũng tỉnh táo lại một chút.

Sau đó có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Nói xong, anh liếc nhìn thân hình ướt át tuyệt đẹp của Hứa Thanh Khê đang hiện ra dưới lớp quần áo, khuôn mặt anh vô cùng căng thẳng, bước ra khỏi phòng tắm.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh rời đi, lý trí đang bị rượu chi phối đã dần quay lại.

Cô nghĩ đến những việc ngu ngốc mình vừa mới làm, cô hận không thể chôn mình xuống nước.

Tất nhiên là cô cũng làm như vậy.

Cô cuộn tròn mình trong bồn tắm, sự im lặng xung quanh cũng khiến cho trái tim nóng nảy của cô bình tĩnh trở lại.

Vốn dĩ cô đang suy nghĩ cách để một lúc nữa đi ra ngoài bàn bạc với Quân Nhật Đình, nhưng khi nhiệt độ nước càng ngày càng trở nên ấm hơn, sự mệt mỏi sau cơn say ập đến, không biết từ lúc nào cô đã nhắm mắt lại dựa vào bồn tắm và chìm vào giấc ngủ.

Quân Nhật Đình đợi ở ngoài cửa, mãi cho đến khi Mạc Ly bưng bát canh giải rượu đến, vẫn không thấy Hứa Thanh Khê đi ra, trong lòng anh không khỏi lo lắng.

Chắc không phải cô ấy sẽ lơ mơ đến mức ngã vào bồn tắm sau đó ngủ thiếp đi chứ?
Nghĩ đến đó, anh nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Suy cho cùng nếu như ngủ quên thì cũng rất dễ dẫn đến chết đuối và ngạt thở.

Quả nhiên, khi anh bước vào phòng tắm, anh liền nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang nằm dựa vào bồn tắm thiếp đi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng thay vào đó là tiếng thở dài bất lực.

Nhìn thấy đôi môi mỏng của cô đang mím chặt, anh bước tới và ôm lấy Hứa Thanh Khê.

Khi ôm Hứa Thanh Khê vào lòng, quần áo của anh ấy cũng bị ướt theo.

Anh có chút không hài lòng cau mày, nhưng Hứa Thanh Khê đang nằm trong vòng tay anh lại không có cảm giác gì, ngược lại khi cô ngửi được mùi hương trên người anh, cô lưu luyến cọ cọ một chút, giấc ngủ càng sâu hơn.

Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp khác.

Hứa Thanh Khê tự nhiên thức dậy sau giấc ngủ, đầu cô đau như bị bổ ra.

Cô liếc nhìn căn phòng trống trải, ánh mắt tràn đầy sự mất mát.


Lúc này, chỉ sợ là Quân Nhật Đình đã đến công ty từ sớm.

“Thực sự là uống rượu liền làm hỏng việc.

Tại sao mình lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy chứ!”
Cô vỗ trán, hối hận khi nghĩ đến những chuyện đã diễn ra tối hôm qua.

Cô không biết liệu sau lần bỏ lỡ cơ hội này, Quân Nhật Đình có lắng nghe lời giải thích của cô hay không.

Cô vừa nghĩ trong lòng vừa mím môi xuống giường tắm rửa.

Vừa mới tắm rửa xong, điện thoại trên đầu giường vang lên.

Cô liếc nhìn, là cuộc gọi từ công ty, cô cau mày nhấc máy.

“Hứa Thanh Tuệ, công ty xảy ra chuyện rồi, cô mau đến công ty ngay lập tức.”
Giọng nói của Quý Ức vang lên từ trong điện thoại.

Hứa Thanh Khê hồi hộp một lúc, vừa định hỏi có chuyện gì thì điện thoại đã bị cúp máy.

Không còn cách nào, cô chỉ có thể lao đến công ty càng nhanh càng tốt.

Sau khi đến công ty, cô phát hiện ánh mắt của mọi người trong bộ phận thiết kế nhìn mình có gi đó không đúng, mặc dù cô rất khó hiểu nhưng nghĩ đến những lời nói của Quý Ức, cô không chút do dự liền đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Quý Ức, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Khi Quý Ức nhìn thấy Hứa Thanh Khê xông vào văn phòng, ánh mắt cô ta sáng lên: “Cô còn nhớ ai đơn hàng mà trước đây tôi đã hợp tác với cô không?”
Hứa Thanh Khê gật đầu, có chút khó hiểu, nói: “Hai đơn hàng này, không phải bên phía khách hàng đã xem qua và đưa vào sản xuất rồi sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?”
Quý Ức thấy vậy, nghiêm nghị nói: “Thực sự là có vấn đề.

Lô quần áo đầu tiên mà chúng ta sản xuất đã bị khách hàng trả lại, họ yêu cầu chúng ta chỉnh sửa lại!”
“Làm sao có thể như vậy chứ?”
Hứa Thanh Khê không thể tin nào được, cô ngạc nhiên nhìn Quý Ức.

“Tôi cũng đang muốn hỏi cô.

Khách hàng nói rằng quần áo được sản xuất không hoàn thành dựa theo bản thảo thiết kế ban đầu.”
Quý Ức tức giận trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê, như thể chờ đợi lời giải thích của cô.

Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng khóc của Hứa Thanh Khê, biểu cảm trên gương mặt anh ngưng tụ lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.


Cũng chính lúc này, Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng rời khỏi, nói: “Em muốn về nhà...!Hức, em muốn về nhà.”
Quân Nhật Đình cẩn thận từng chút một ôm chặt cô vào lòng, sắc mặt không tốt nói: “Đây là nhà của em, em còn muốn về đâu nữa chứ?”
“Đây không phải nhà của em, anh thả em ra!”
Hứa Thanh Khê vùng vẫy, sau đó đánh Quân Nhật Đình.

Nhìn dạng vẻ say khướt và lơ mơ của cô, Quân Nhật Đình cũng không thèm tranh cãi với cô nữa, liền nhấc người đi về phía phòng tắm.

Anh trực tiếp ném Hứa Thanh Khê vào bồn tắm mà không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.

“Đau.”
Mông Hứa Thanh Khê bị đập mạnh, cô mặt mày nhăn nhó kêu lên.

Cô còn chưa kịp chất vấn Quân Nhật Đình, một gáo nước lạnh đã dội xuống đầu cô.

“Á! Quân Nhật Đình, anh đang làm gì vậy chứ?”
Hứa Thanh Khê bị dội nước lạnh vào người liền hét lên.

May mắn thay, sau khi đạt đến được nhiệt đồ thì nước đã ấm dần lên, nhưng cứ cho là như vậy, cô vẫn không ngừng gây ồn ào.

Cùng lắm thì Quân Nhật Đình làm ngơ với những lời trách mắng của cô, khi nước đath đến nhiệt độ thích hợp, anh đặt vòi hoa sen trở lại chỗ cũ, lạnh lùng nói: “Em ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ đi.

Nhân tiện cũng tỉnh táo lại một chút.

Sau đó có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Nói xong, anh liếc nhìn thân hình ướt át tuyệt đẹp của Hứa Thanh Khê đang hiện ra dưới lớp quần áo, khuôn mặt anh vô cùng căng thẳng, bước ra khỏi phòng tắm.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh rời đi, lý trí đang bị rượu chi phối đã dần quay lại.

Cô nghĩ đến những việc ngu ngốc mình vừa mới làm, cô hận không thể chôn mình xuống nước.

Tất nhiên là cô cũng làm như vậy.

Cô cuộn tròn mình trong bồn tắm, sự im lặng xung quanh cũng khiến cho trái tim nóng nảy của cô bình tĩnh trở lại..