Quân Thanh trầm mặt nhìn đám người xung quanh mình.

Lúc này bà Kim Hồng mới thu lại biểu cảm, nói ra những kế hoạch của mình
“Ông nội đã lớn tuổi rồi, không thể cứ tiếp tục đi qua đi lại như vậy được, vậy nên ý của tôi là buổi tiệc rượu này sẽ được tổ chức ở nhà...”
Hứa Thanh Khê im lặng lắng nghe.

Quân Nhật Đình thỉnh thoảng chen vào một hoặc hai câu.

Không lâu sau, kế hoạch sơ bộ đã được đưa ra.

Sau khi xác định xong phương án, Quân Nhật Đình cùng với Hứa Thanh Khê rời khỏi nhà chính.

Bà Kim Hồng nhìn về hướng hai người họ rời đi, vẻ mặt đầy tức giận.

“Tôi thực sự không biết con hồ ly này cho Nhật Đình uống phải loại thuốc độc gì.

Sớm biết như vậy thì tôi đã nhân lúc Nhật Đình chưa quay về mà xử lý nó rồi.”
“Thôi được rồi, bây giờ nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, lo chuẩn bị buổi tiệc này này cho thật tốt đi.

Cho dù trong đầu bà có ý đồ gì đi chăng nữa thì tiệc rượu lần này tuyệt đối không được gây ra tai tiếng đâu đấy!”

Quan Thanh liếc nhìn bà Kim Hồng đầy vẻ cảnh cáo, trong ánh mắt của ông đầy sự dữ dội.

Bà Kim Hồng chột dạ nói: “Tôi biết rồi.”
Ở nơi khác, sau khi Hứa Thanh Khê cùng Quân Nhật Đình rời khói đó, cô vẫn im lặng mà cau chặt hàng cau mày.

Quân Nhật Đình biết cô đang lo lắng về chuyện buổi tiệc mừng thọ, anh khẽ ho một tiếng, an ủi cô: “Em không cần để ý đến những lời mẹ vừa nói, cứ cố gắng hết sức là được, nếu thực sự làm không được thì vẫn có anh ở đây.”
Hứa Thanh Khê xúc động nhìn Quân Nhật Đình, một dòng điện ấm áp chạy trong tim cô.

“Có anh ở bên cạnh thật là tốt!”
Cô mỉm cười quấn lấy cánh tay của Quanah Nhật Đình, vừa hạnh phúc vừa u sầu.

Một người tốt như anh, bảo cô làm sao có thể nở lòng rời xa anh chứ?
Quân Nhật Đình đã nhìn thấy sự phiền muộn thoáng hiện trong ánh mắt của cô, nhíu mày hỏi: “Đã biết có anh ở đây, em còn phiền muộn gì chứ?”
Hứa Thanh Khê giật mình, cô vốn tưởng rằng mình đã che chắn rất kỹ, nhưng không ngờ Quân Nhật Đình lại tinh mắt như vậy.

“Không có gì, em chỉ đang nghĩ đến sinh nhật của ông nội, chúng ta nên tặng quà gì đây.”
Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm cô, thấy cô không có vẻ gì là đang nói dối, cười tủm tỉm nói: “Những chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Quân Thanh trầm mặt nhìn đám người xung quanh mình.

Lúc này bà Kim Hồng mới thu lại biểu cảm, nói ra những kế hoạch của mình
“Ông nội đã lớn tuổi rồi, không thể cứ tiếp tục đi qua đi lại như vậy được, vậy nên ý của tôi là buổi tiệc rượu này sẽ được tổ chức ở nhà...”
Hứa Thanh Khê im lặng lắng nghe.

Quân Nhật Đình thỉnh thoảng chen vào một hoặc hai câu.

Không lâu sau, kế hoạch sơ bộ đã được đưa ra.

Sau khi xác định xong phương án, Quân Nhật Đình cùng với Hứa Thanh Khê rời khỏi nhà chính.

Bà Kim Hồng nhìn về hướng hai người họ rời đi, vẻ mặt đầy tức giận.

“Tôi thực sự không biết con hồ ly này cho Nhật Đình uống phải loại thuốc độc gì.

Sớm biết như vậy thì tôi đã nhân lúc Nhật Đình chưa quay về mà xử lý nó rồi.”
“Thôi được rồi, bây giờ nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, lo chuẩn bị buổi tiệc này này cho thật tốt đi.

Cho dù trong đầu bà có ý đồ gì đi chăng nữa thì tiệc rượu lần này tuyệt đối không được gây ra tai tiếng đâu đấy!”
Quan Thanh liếc nhìn bà Kim Hồng đầy vẻ cảnh cáo, trong ánh mắt của ông đầy sự dữ dội.

Bà Kim Hồng chột dạ nói: “Tôi biết rồi.”
Ở nơi khác, sau khi Hứa Thanh Khê cùng Quân Nhật Đình rời khói đó, cô vẫn im lặng mà cau chặt hàng cau mày.


Quân Nhật Đình biết cô đang lo lắng về chuyện buổi tiệc mừng thọ, anh khẽ ho một tiếng, an ủi cô: “Em không cần để ý đến những lời mẹ vừa nói, cứ cố gắng hết sức là được, nếu thực sự làm không được thì vẫn có anh ở đây.”
Hứa Thanh Khê xúc động nhìn Quân Nhật Đình, một dòng điện ấm áp chạy trong tim cô.

“Có anh ở bên cạnh thật là tốt!”
Cô mỉm cười quấn lấy cánh tay của Quanah Nhật Đình, vừa hạnh phúc vừa u sầu.

Một người tốt như anh, bảo cô làm sao có thể nở lòng rời xa anh chứ?
Quân Nhật Đình đã nhìn thấy sự phiền muộn thoáng hiện trong ánh mắt của cô, nhíu mày hỏi: “Đã biết có anh ở đây, em còn phiền muộn gì chứ?”
Hứa Thanh Khê giật mình, cô vốn tưởng rằng mình đã che chắn rất kỹ, nhưng không ngờ Quân Nhật Đình lại tinh mắt như vậy.

“Không có gì, em chỉ đang nghĩ đến sinh nhật của ông nội, chúng ta nên tặng quà gì đây.”
Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm cô, thấy cô không có vẻ gì là đang nói dối, cười tủm tỉm nói: “Những chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Hà Văn Tuấn cười nhưng không nói gì.

Hứa Thanh Khê đành phải bỏ cuộc, nhưng cô không kìm được mà bắt đầu chờ đợi.

Mười phút sau, Hứa Thanh Khê bước xuống xe và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đã được đưa đến phía dưới công ty.

Cô nhìn Hà Văn Tuấn với vẻ mặt khó hiểu.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng đợi cô, cô trực tiếp lên đó là được.”
Hứa Thanh Khê càng lúc càng khó hiểu, không biết hai người này rốt cuộc đang làm cái quái gì, nhưng cô vẫn đi vào trong công ty.

Vài phút sau, cô đến tầng cao nhất, phát hiện ở đây đã không còn nhân viên nào nữa.

Cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc cách đó không xa đang đóng chặt, chỉ có một vài ánh đèn phát ra từ đó.

“Nhật Đình, anh có ở đó không? Em vào nhé.”
Vừa nói xong, cô mở cửa và đi vào, sau đó cô sững sờ với khung cảnh trước mắt mình.

Ngay trước mặt cô, có người mẫu mặc một chiếc váy trắng lệch vai, từ chân váy thêu hoa trúc tinh xảo, những chiếc lá trở nên sống động, đồng thời, toàn bộ chiếc váy được tôn lên bởi những văn vần cổ xưa, đặc biệt ở những đường thêu đến chân váy đều có đính những hạt kim cương, phản chiếu ánh sáng, rất đẹp.

“Thật là đẹp!”
Hứa Thanh Khê nhìn không được mà đến gần quan sát.

Có thể nói, đây là sự kết hợp hoàn hảo nhất của thời trang cổ điển mà cô từng được thấy.

Thậm chí thông qua tác phẩm này, dường như cô đã tìm được đáp án cho những vấn đề mà cô đã phải vật lộn bấy lâu nay.


Lúc này, eo cô thắt lại, sau lưng cô là một cơ thể ấm áp.

“Thích không?”
Hà Văn Tuấn cười nhưng không nói gì.

Hứa Thanh Khê đành phải bỏ cuộc, nhưng cô không kìm được mà bắt đầu chờ đợi.

Mười phút sau, Hứa Thanh Khê bước xuống xe và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đã được đưa đến phía dưới công ty.

Cô nhìn Hà Văn Tuấn với vẻ mặt khó hiểu.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng đợi cô, cô trực tiếp lên đó là được.”
Hứa Thanh Khê càng lúc càng khó hiểu, không biết hai người này rốt cuộc đang làm cái quái gì, nhưng cô vẫn đi vào trong công ty.

Vài phút sau, cô đến tầng cao nhất, phát hiện ở đây đã không còn nhân viên nào nữa.

Cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc cách đó không xa đang đóng chặt, chỉ có một vài ánh đèn phát ra từ đó.

“Nhật Đình, anh có ở đó không? Em vào nhé.”
Vừa nói xong, cô mở cửa và đi vào, sau đó cô sững sờ với khung cảnh trước mắt mình.

Ngay trước mặt cô, có người mẫu mặc một chiếc váy trắng lệch vai, từ chân váy thêu hoa trúc tinh xảo, những chiếc lá trở nên sống động, đồng thời, toàn bộ chiếc váy được tôn lên bởi những văn vần cổ xưa, đặc biệt ở những đường thêu đến chân váy đều có đính những hạt kim cương, phản chiếu ánh sáng, rất đẹp.

“Thật là đẹp!”
Hứa Thanh Khê nhìn không được mà đến gần quan sát.

Có thể nói, đây là sự kết hợp hoàn hảo nhất của thời trang cổ điển mà cô từng được thấy.

Thậm chí thông qua tác phẩm này, dường như cô đã tìm được đáp án cho những vấn đề mà cô đã phải vật lộn bấy lâu nay.

Lúc này, eo cô thắt lại, sau lưng cô là một cơ thể ấm áp.

“Thích không?”.