Dưới sự sửng sốt Hứa Thanh Khê nói:
“Em có thiếu gì sao?”
“Em nói xem?”
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc nhìn cô, lấy bút trong ta cô rút ra, kéo cô ra khỏi cửa.

Hứa Thanh Khê ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Quân Nhật Đình, sau đó liền hiểu được ý tứ của Quân Nhật Đình.

Khóe miệng cô hơi hơi giơ lên, áp lực do sắp phải rời đi liền vơi đi không ít, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

“Là em không đúng, hôm nay em sẽ ở cùng anh.”
Hứa Thanh Khê chủ động tiến lên nắm lấy cánh tay của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình lạnh lùng quét mắt nhìn Hứa Thanh Khê, mặc dù anh vẫn còn xụ mặt, nhưng đáy mắt xẹt qua ý cười.

Hứa Thanh Khê đương nhiên nhận ra, nắm lấy tay Quân Nhật Đình một bên nói chuyện phiếm một bên đi về phía nhà ăn.

Ở phòng ăn, hai người vừa nói vừa cười dùng cơm.

Ăn xong, Hứa Thanh Khê lại cùng Quân Nhật Đình đi dạo vòng vòng ở vườn hoa, nét mặt của Quân Nhật Đình mới dịu đi bỏ qua cho Hứa Thanh Khê.


Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê tự nhiên thức giấc.

Đang giữa lúc cô dự đính tới công ty sau khi ăn sáng xong, Hứa Hải Minh liền gọi đến.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy thông báo từ điện thoại, tim đập nhanh, tay cũng không tự chủ được run rẩy.

Cô hít sâu một hơi nghe máy:
“Alo, ông gọi có việc gì sao?”
Trong điện thoại vang lên âm thanh không chút tình cảm của Hứa Hải Minh:
“Hiện tại mày mau mau biệt uyển, tao với Hứa Thanh Tuệ có chuyện muốn nói với mày, còn có việc sắp xếp tiếp theo cho mẹ mày.”
Hứa Thanh Khê không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng:
“Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ qua.”
“Ừm, đừng để người Nhà họ Quân đi theo.”
Hứa Hải Minh nhắc nhở xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Thanh Khê cất điện thoại, khóe mắt quét tới phía sau Mạc Ly đang dự định đi đến công ty cùng với cô, lạnh nhạt nói:
“Hôm nay cô không cần đi chung với tôi đâu, tối nay tôi sẽ về nhà họ Hứa một chuyến, lúc đó Nhà họ Hứa sẽ phái người đón tôi.”
Mạc Ly nhíu mày:
“Lời này mợ chủ nên nói với cậu chủ trước đã, tránh về sau phát sinh vấn đề, cậu chủ sẽ trách tội tôi.”
Hứa Thanh Khê thâm sâu nhìn cô ta, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Trên đường đi, Hứa Thanh Khê gửi tin nhắn cho Quân Nhật Đình, nói ngắn gọn lịch trình của cô.

“Nhà họ Hứa tìm em có việc, em về đó một chuyến.”
Tin nhắn vừa gửi đi, rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời từ Quân Nhật Đình:
“Chú ý an toàn, có vấn đề gì lập tức liên hệ cho anh, tối anh đi đón em.”
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự quan tâm trong câu chữ, khóe miệng nở ra nụ cười ngọt ngào, lấy tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại.

Mười mấy phút sau, cô tới biệt thự nhà họ Hứa.

Ngay lúc Hứa Thanh Khê vừa xuống xe, cô phát hiện biệt uyển hôm nay nghiêm ngặt hơn so với trước đây lúc cô tới.

“Cô chủ Hứa, đi bên này.”
Người giúp việc dẫn Hứa Thanh Khê lên lầu, bọn họ dừng lại ở trước phòng cửa khép hờ.

Âm thanh của Hứa Thanh Tuệ và Hứa Hải Minh từ trong phòng phát ra:
“Bố, bố cẩn thận chút, xương của cục cưng hiện tại chưa thành hình.”
“Yên tâm, bố bế con nít còn có kinh nghiệm hơn con, con đừng quên, con là từ tay bố nuôi lớn đó.


Cục cưng, con nói xem ông ngoại nói đúng chứ?”
Hứa Hải Minh thật cẩn cận ôm lấy một đứa bé sơ sinh, yêu thích đong đưa cánh tay.

Hứa Thanh Tuệ đội chiếc mũ len ngồi dựa trên giường, toàn thân phát ra tình thương của người mẹ.

“A...”
Hứa Thanh Khê mắt lạnh nhìn hình ảnh ấm áp trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.

Người giúp việc gõ cửa:
“Cô chủ, ông chủ, cô Thanh Khê đến rồi.”
“Vào đi.”
Hứa Hải Minh và Hứa Thanh Tuệ nháy mắt thu lại nụ cười.

Hai người thần sắc thản nhiên nhìn Hứa Thanh Khê, ra hiệu bảo người giúp việc ôm đứa nhỏ đi.

Hứa Thanh Khê chỉ kịp liếc mắt nhìn đứa nhỏ được một chút, không nhìn rõ được hình dáng.

Cô nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Hứa Thanh Tuệ, muốn cô trở thành “Hứa Thanh Tuệ” của Quân Nhật Đình, nhịn không được cảm thấy phẫn nộ thay cho Quân Nhật Đình:
“Đây là nguyên nhân cô tạm rời Nhà họ Quân sao? Bố đứa nhỏ này là ai?”
Hứa Thanh Tuệ nhíu mày, đối với giọng điệu chất vấn của cô cảm thấy khó chịu:
“Chuyện này chị không có tư cách biết.”
“Ha, cho dù tôi không có tư cách, nhưng chuyện này cô cảm thấy cô có thể che giấu được Quân Nhật Đình sao? Sớm hay muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi.”
Hứa Thanh Khê hít một hơi thật sau, giọng điệu mỉa mai nhìn Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Hải Minh liền không hài lòng quát lớn:
“Hứa Thanh Khê, ai cho mày lá gan để mày nói chuyện với Hứa Thanh Tuệ như vậy.”
Ông ta nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê, cảnh cáo:
“Có những chuyện không cần mày hỏi, mày đừng có hỏi, nếu không thì đừng trách tao không cảnh cáo mày, biết được càng nhiều, càng không có kết quả tốt, hãy nghĩ tới mẹ của mày đi.”
Hứa Thanh Khê cả người chấn động, không nén được tức giận nhìn về phía Hứa Hải Minh:
“Ông dám!”
“Nếu mày dám phá hủy chuyện lớn của Thanh Tuệ, mày cứ xem tao dám không!”
Hứa Hải Minh hừ lạnh.

Hứa Thanh Khê tức giận đến hai tay đều run rẩy, siết chặt thành nắm tay ở hai bên.

“Hôm nay cô không cần đi chung với tôi đâu, tối nay tôi sẽ về nhà họ Hứa một chuyến, lúc đó Nhà họ Hứa sẽ phái người đón tôi.”
Mạc Ly nhíu mày:
“Lời này mợ chủ nên nói với cậu chủ trước đã, tránh về sau phát sinh vấn đề, cậu chủ sẽ trách tội tôi.”

Hứa Thanh Khê thâm sâu nhìn cô ta, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Trên đường đi, Hứa Thanh Khê gửi tin nhắn cho Quân Nhật Đình, nói ngắn gọn lịch trình của cô.

“Nhà họ Hứa tìm em có việc, em về đó một chuyến.”
Tin nhắn vừa gửi đi, rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời từ Quân Nhật Đình:
“Chú ý an toàn, có vấn đề gì lập tức liên hệ cho anh, tối anh đi đón em.”
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự quan tâm trong câu chữ, khóe miệng nở ra nụ cười ngọt ngào, lấy tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại.

Mười mấy phút sau, cô tới biệt thự nhà họ Hứa.

Ngay lúc Hứa Thanh Khê vừa xuống xe, cô phát hiện biệt uyển hôm nay nghiêm ngặt hơn so với trước đây lúc cô tới.

“Cô chủ Hứa, đi bên này.”
Người giúp việc dẫn Hứa Thanh Khê lên lầu, bọn họ dừng lại ở trước phòng cửa khép hờ.

Âm thanh của Hứa Thanh Tuệ và Hứa Hải Minh từ trong phòng phát ra:
“Bố, bố cẩn thận chút, xương của cục cưng hiện tại chưa thành hình.”
“Yên tâm, bố bế con nít còn có kinh nghiệm hơn con, con đừng quên, con là từ tay bố nuôi lớn đó.

Cục cưng, con nói xem ông ngoại nói đúng chứ?”
Hứa Hải Minh thật cẩn cận ôm lấy một đứa bé sơ sinh, yêu thích đong đưa cánh tay.

Hứa Thanh Tuệ đội chiếc mũ len ngồi dựa trên giường, toàn thân phát ra tình thương của người mẹ.

“A...”
Hứa Thanh Khê mắt lạnh nhìn hình ảnh ấm áp trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.

Người giúp việc gõ cửa:
“Cô chủ, ông chủ, cô Thanh Khê đến rồi.”
“Vào đi.”.