Do Bình Nhi uống quá nhiều nước, lại sợ hãi quá độ nên nó mới tạm thời ngất xỉu.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại toa thuốc có vấn đề gì không, các loại thuốc có làm trẻ nhỏ bị dị ứng hay không, một lúc lâu sau mới chịu đứng dậy: “Không sao rồi, chỉ bị dọa sợ mà thôi.”
Ông cũng được coi là thành viên lớn tuổi trong nhà họ Quân, là bác sĩ riêng của ông Hai, vì vậy mọi người rất tin tưởng ông ấy.

Nghe ông nói như vậy thì mọi người cũng yên tâm hơn rất nhiều, con chó dưới chân họ cũng chạy tung tăng khắp nơi, nó mừng rỡ vẫy đuôi một cách vui vẻ.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Lúc nãy ông Hai cũng sợ hãi không kém, ông cầm lấy một cái khăn lau đi mồ hôi trên trán mình.

Chẳng qua Quân Phong Linh cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô hừ một tiếng: “Bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Người lớn như cô ta lại đi đẩy một đứa con nít xuống nước thì đủ hiểu cô ta độc ác đến mức nào! Chị dâu, bất luận chuyện gì xảy ra thì chị cũng phải đòi lại công bằng cho tôi!”
Quân Phong Linh liếc nhìn bà Kim Hồng, giống như cô sẽ không từ bỏ chuyện này!
Từ trước đến nay bà Kim Hồng là một con người sĩ diện, hơn nữa Hứa Thanh Tuệ lại là một người phụ nữ đáng ghét.


Bà không ngờ Hứa Thanh Tuệ lại có thể làm ra loại chuyện khiến bà bị em chồng dồn ép đến mức này, bà cảm thấy nhục nhã ê chề.

Nếu đã vậy thì vì sao bà phải bao che cho cô ta?
Nếu ông cụ không có mặt ở đây, bà chắc chắn sẽ đánh đuổi cái thứ yêu nghiệt đó đi rồi.

“Cô Tư yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cô!”
Bà Kim Hồng hứa hẹn với em chồng mình, sau đó còn nhìn ông cụ mà nói: “Ba, ba thấy sao?”
Quân Phong Lan thấy vậy thì đứng một bên thêm mắm thêm muối: “Chị dâu! Chị không thể nương tay với cô ta được, con đàn bà ác độc, đến cả chó và đứa trẻ mà nó cũng không tha! Nếu tha cho cô ta thì lần sau còn có người dám đến nhà họ Quân chúng ta hay sao?”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ông cụ, họ đều chờ đợi xem thử ông sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Ông cụ nhíu mày: “Thanh Tuệ không phải là loại người như vậy, chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây!”
Ông vừa nói xong thì Quân Phong Linh đã phản bác lại: “Hiểu lầm sao? Đây là giết người đó ba, ba còn muốn che chở cho cô ta sao? Ba, ba cũng không thể bất công như vậy được!”
Lúc này cả người Hứa Thanh Khê đều ướt sũng mà bước vào nhà, cô còn khoác thêm áo ngoài của Quân Nhật Đình, mọi người đột nhiên lặng yên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

“Thanh Tuệ, cháu nói đi, chuyện này là như thế nào đây?”
Giọng nói của cụ ông vô cùng bình thản, ông chỉ nhìn Hứa Thanh Khê mà hỏi.

Hứa Thanh Khê nói: “Cháu thấy con chó bị ngã xuống nước, Bình Nhi thì định nhảy xuống để giúp nó, ai ngờ cô Tư hô to một tiếng làm Bình Nhi bị giật mình nên nó trượt chân ngã xuống theo.”
“Cô nói dối! Hứa Thanh Tuệ, lúc này cô còn dám lừa gạt mọi người sao? Cô còn dám đổ hết tội lên đầu tôi hay sao?”
Quân Phong Linh giống như bị chọc tức đến đỉnh điểm, cả người cô cũng run rẩy.

Thế nhưng lúc này người giúp việc lại chạy ra báo cáo: “Cô Bình Nhi tỉnh rồi!”
Nghe đứa nhỏ tỉnh lại, mọi người vội vã đi vào thăm, lúc này Bình Nhi nằm trên giường, con bé đang khóc vì muốn mẹ mình.

Quân Phong Linh vội vàng chạy tới ôm con bé vào lòng rồi an ủi, trong lòng cô đau xót không thôi: “Mẹ đây, đừng sợ, không sao nữa rồi.”
Quân Phong Linh vất cả dỗ đứa nhỏ nín khóc, lúc này Quân Phong Lan mới tiến đến hỏi: “Bình Nhi, cháu nói cho dì biết đi, vì sao cháu lại ngã xuống nước? Có phải ai đó đẩy cháu không?”
Bà Kim Hồng liền xen vào một câu: “Có phải do chị dâu cháu làm không?”
Lúc này Bình Nhi cũng phục hồi lại, con bé ngẩng đầu nhìn xung quanh, lát sau nó gật gật đầu, đôi tay nhỏ bé chỉ thẳng vào Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê đột nhiên tức giận, khuôn mặt cô càng lúc càng khó coi, cô nói: “Đứa nhỏ này, sao em có thể nói dối hả?”

Bầu không khí trở nên căng thẳng, một vài cô giúp việc vội vã đứng lui ra một bên, ai chẳng biết cô Tư là người hay bao che khuyết điểm của người khác nhất.

“Cô nói ai nói dối?”
Quân Phong Linh bị kích thích bởi những lời của Hứa Thanh Khê, cô thả đứa nhỏ ra rồi chỉ vào Hứa Thanh Khê mà mắng: “Từ trước đến nay Bình Nhi nhà chúng tôi không biết nói dối! Cô đó, Hứa Thanh Tuệ, cô là một con người độc ác, việc mình làm nhưng lại không chịu thừa nhận, cô còn muốn đổ tội cho Bình Nhi sao?”
Mấy người xung quanh đều nhíu mày nhìn Hứa Thanh Khê.

Quân Phong Linh lại nhìn qua phía cụ ông: “Ba, ba cũng nghe thấy rồi đó! Bình Nhi là cháu ngoại của ba, ba không thể bao che cho con đàn bà này được! Nếu hôm nay ba không đòi lại công bằng cho con, từ nay về sau con sẽ không bước vào căn nhà này nửa bước!”
“Chị Tư!”
“Cô Tư!”
Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi đứng bên cạnh hét lên, hai người lúc này cùng nhau nhìn ông Hai.

Cụ ông nhíu mày, đợi một lúc lâu cũng không nói gì cả.

“Ba, con chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi, khó như vậy hay sao?”
Quân Phong Linh lúc này đã rơi nước mắt, cô nhìn qua bà Kim Hồng: “Chị dâu, đừng nói là chị cũng muốn bao che cho cô ta chứ?”
Mọi người lúc này lại dồn hết ánh mắt lên người bà Kim Hồng.

“Ngay cả đứa trẻ mà cô cũng không tha, cô đã làm sai mà còn không chịu nhận sao? Cô còn dám nói dối hả?” Dĩ nhiên bà Kim Hồng tức giận không nhẹ, vì thấy cụ ông vẫn im lặng nên bà chỉ vào Hứa Thanh Khê mà nói: “Cô còn không mau cút về nhà thờ họ quỳ trước mặt ông bà tổ tiên một đêm cho tôi, bằng không đừng hòng ăn cơm!”
Giọng nói của bà lạnh như băng, còn Hứa Thanh Khê thì không thể tin nổi.

Chuyện gì đây? Đang yên đang lành, cô có làm gì sai hay sao?
Đi đến nhà thờ họ sao?
Cô vốn dĩ không làm sai chuyện gì cả, họ dựa vào đâu mà bắt cô phải nghe lời?
Hứa Thanh Khê căm tức nhìn mọi người xung quanh, cô vừa định phản bác thì Quân Nhật Đình kéo cô lại, anh nghiêm túc nói: “Con quỳ cùng cô ấy!”
Quân Nhật Đình nói vậy thì khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
“Nhật Đình, việc này đâu có liên quan gì đến cháu, cháu không có sai thì xen vào làm gì?”
“Anh Nhật Đình, anh quỳ cùng cô ta làm gì? Anh cũng đâu có xô người khác xuống nước?” Lâm Gia Nghi đứng ở bên cạnh khuyên nhủ.

“Rốt cuộc cháu còn muốn bênh vực nó đến lúc nào?” Quân Phong Lan tức giận, cô run rẩy chỉ tay vào mặt Quân Nhật Đình.


“Nhật Đình, con làm cái gì vậy hả?” Bà Kim Hồng cũng ngạc nhiên không kém.

Mọi người lúc này đều nhìn chằm chằm vào anh, anh chỉ quay lại liếc nhìn Hứa Thanh Khê một cái rồi nói: “Cô ấy là vợ con, vợ làm sai thì con phải gánh thay cô ấy!”
Giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, nó còn mang theo áp lực khiến cho người khác sợ hãi không dám xen vào.

Bà Kim Hồng thấy vậy thì vội vàng lắc đầu: “Không được, mẹ không cho con đi!”
Quân Nhật Đình là con trai cưng của bà, là sự tự hào của bà, là cậu ấm được nuông chiều nhất cái thủ đô này! Làm sao bà có thể để con mình đi đến nhà thờ họ quỳ cùng cô ta được?
Quân Nhật Đình cũng không thèm nói nhiều, anh kéo tay Hứa Thanh Khê bước thẳng ra ngoài.

Vốn dĩ Hứa Thanh Khê không tin Quân Nhật Đình sẽ tin tưởng chính mình, thế nhưng cô lại không ngờ anh dùng cách này để bảo vệ cô.

“Không cần anh đi theo tôi, tôi tự đi một mình là được rồi!” Hứa Thanh Khê gạt tay anh ra.

Anh ta là người như vậy, sao cô có thể để anh ta quỳ cùng cô được chứ?
Cô nói xong liền túm chặt lấy chiếc áo khoác bên ngoài, lúc này cả người cô đều ướt sũng.

Cô cũng không thèm đi thay quần áo,đôi chân cô chậm rãi lê từng bước một rời khỏi nơi này để đến nhà thờ họ.

“Hứa Thanh Tuệ!”
Quân Nhật Đình đang định đuổi theo cô, ai ngờ bà Kim Hồng chạy ra kéo anh lại, dù cho anh giãy giụa như thế nào cũng không thoát được.

Lúc này bên tai anh đều là tiếng la hét của bà Kim Hồng: “Con không được đi!”.