Hứa Thanh Khê từ Trần Hoài Tâm biết được rằng nhà họ Quân đã bị Hứa Thanh Tuệ kiểm soát, người nhà họ Quân thì không thấy tung tích, còn Quân Nhật Đình vẫn đang bị canh giữ.

Trái tim cô như bị người nào treo lên lơ lửng khó chịu.

“Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?”
“Tình huống rõ ràng là gì anh cũng không biết rõ.

Thật xin lỗi, anh không thể giúp gì được cho em.”
Trần Hoài Tâm nhìn vẻ mặt bối rối của cô, trên mặt anh ta lóe lên một tia áy náy.

Hứa Thanh Khê lắc đầu: “Có thể biết chuyện này đã là không dễ dàng rồi dù sao anh cũng không ở trong chuyện này.”
Trần Hoài Tâm không biết phải nói gì, liền đổi chủ đề: “Không còn sớm nữa.

Như vậy đi, hôm nay em cứ nghĩ ngơi trước, ngày mai anh sẽ giúp em dò hỏi tin tức.”
“Cũng được.”
Hứa Thanh Khê không từ chối đi theo Trần Hoài Tâm đến khách sạn đã đặt trước.

Biệt thự nhà họ Tuyên, lần đầu tiên Hứa Thanh Khê nhận phòng khách sạn, Tuyên Quân Thần đã nhận được tin tức.

Anh ta lười nhác dựa vào thành ghế sô pha như đang nghĩ ra chuyện gì đó để chơi đùa, anh ta không thiện ý xoa xoa cằm.


“Cậu đi xóa sạch dấu vết việc cô ấy xuất hiện đi, tôi đoán ngày mai có lẽ cô ấy sẽ đi thu thập tin tức, cậu để cho người đè nén tin tức về nhà họ Quân xuống để cô ấy không tìm được thứ gì hữu ích.”
Thuộc hạ chỉ nghĩ mệnh lệnh này của cậu chủ thật là khó hiểu nhưng bọn họ cũng không nói làm gì, lập tức đi làm việc.

Ngày hôm sau, bởi vì Hứa Thanh Khê luôn nghĩ đến chuyện nhà họ Quân nên đã dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ đạc.

Sau khi cải trang, cô đã sẵn sàng ra ngoài.

Không ngờ khi vừa bước ra khỏi khách sạn, cô đã gặp Trần Hoài Tâm đi tới.

“Hoài Tâm, sao anh lại ở đây?” Hứa Thanh Khê ngạc nhiên.

“Anh đoán hôm nay em nhất định sẽ ra ngoài sớm để hỏi thăm tin tức.

Anh không yên tâm nên muốn đi cùng em.”
Trong lòng Hứa Thanh Khê rất cảm động nhưng cô không muốn Trần Hoài Tâm vì cô mà bị liên lụy.

“Không, tôi chỉ đi hỏi thăm tin tức thôi, anh không cần đi cùng tôi đâu.

Nếu không sẽ chậm trễ thời giờ của anh mất, thậm chí anh có thể sẽ gặp phiền phức nữa.”
Trần Hoài Tâm khẽ cười một tiếng: “Thanh Khê, hiện giờ em mới lo lắng anh bị liên lụy có phải là hơi trễ rồi không.

Từ lúc anh đứng chung một chỗ với em ngày hôm qua đã xác định hai chúng ta lên cùng một con thuyền rồi.”
Hứa Thanh Khê không biết nói gì nữa.

Hứa Thanh Khê bị nói đến á khẩu không trả lời được, mà hình như cũng đúng là vậy thật.

“Được rồi, vậy nếu như tình huống có gì không ổn, anh cũng đừng quan tâm đến tôi nhé.”
Giờ phút này, điều Hứa Thanh Khê lo lắng nhất chính là cô bị nhà họ Hứa phát hiện.

Trong lòng cô rất rõ, nếu như để Hứa Thanh Tuện và Hứa Hải Minh biết cô một mình lặng lẽ quay về đây thì bọn họ nhất định không bỏ qua cho cô.

Trần Hoài Tâm không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng cũng hiểu ý cô nói.

Anh ta cười không nói có điều trong lòng anh đã xác định không thể mặc kệ Hứa Thanh Khê.

Mười phút sau, Hứa Thanh Khê và Trần Hoài Tâm đến nhà họ Quân.

Hứa Thanh Khê nhìn khu vườn biệt lập vừa quen vừa lạ, trong lòng chợt dâng lên một nỗi phức tạp khó tả.


Những mảnh ghép nho nhỏ từng giây từng phút cô ở chung với Quân Nhật Đình như một bộ phim chậm chầm hiện lên trong tâm trí cô.

Mắt cô bắt đầu nóng lên, nước mắt từ từ làm mờ tầm nhìn của cô.

Trần Hoài Tâm nhận ra những thay đổi của Hứa Thanh Khê, anh ta đoán có lẽ Hứa Thanh Khê đang nghĩ đến những ngày cô ở nhà họ Quân lúc trước.

Đáy lòng anh lướt qua một cảm giác chua chát khó chịu nhưng rất nhanh bị anh đè xuống.

“Bây giờ là nhà họ Quân đã đổi tên thành nhà họ Long nhưng Hứa Thanh Tuệ vẫn sống trong đó.”
Vừa nói liền thấy cửa nhà họ Long từ từ mở cửa lớn ra, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy ra.

Qua cửa kính xe đang hé mở cả Hứa Thanh Khê và Trần Hoài Tâm đều nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ đang ngồi ở băng ghế sau.

Sắc mặt hai người giật mình rồi nhanh chóng trốn sang một bên sau bụi cây.

Đôi mắt Hứa Thanh Tuệ cũng quét đến bóng dáng đang lẫn trốn của bọn họ, đặc biệt là giọng nói quen thuộc của Hứa Thanh Khê khiến cô ta cau mày.

“Dừng lại.”
“Cô chủ, có chuyện gì vậy?” Người vệ sĩ nghi hoặc hỏi.

“Anh đi ra sau cái cây đó nhìn xem có ai không.”
Hứa Thanh Tuệ không nói rõ chỉ vệ sĩ đi về hướng Hứa Thanh Khê vừa né tránh.

“Vâng.” Mặc dù thấy khó hiểu nhưng anh vệ sĩ vẫn nhận lệnh xuống xe kiểm tra.

Vài phút sau, người vệ sĩ quay lại báo cáo: “Cô chủ, đằng sau cái cây không có gì cả.”
“Không có gì sao?” Hứa Thanh Tuệ ngạc nhiên: “Vừa rồi rõ ràng có hai người nấp ở đó, chẳng lẽ anh không thấy gì à?”.”
Người vệ sĩ lắc đầu: “Tôi không thấy ai cả, tôi cũng đã kiểm tra xung quanh nhưng không thấy người nào khả nghi.”
Hứa Thanh Tuệ nghi hoặc, cô quay đầu lại nhìn bụi cây nhưng không thấy gì, cuối cùng đành bỏ qua.

“Được rồi, đi thôi.” Vệ sĩ gật đầu, xoay người mở cửa đi vào trong xe, sau đó ra lệnh người lái xe tiếp tục đi tiếp.

Xe tiếp tục đi về phía trước, Hứa Thanh Tuệ trong lòng không yên nhìn bụi cây đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt cụp mắt xuống.

Có lẽ cô ta đã nhầm.

Hứa Thanh Khê con tiện nhân đó làm sao vẫn còn ở thủ đô vào lúc này được chứ, tiện nhân kia chắc phải bận chăm sóc bà già ốm yếu kia rồi.

Hơn nữa, cô cảm thấy có cho Hứa Thanh Khê mười lá gan thì cô cũng không dám về nước làm trái ý mình bố cô.

Nghĩ vậy, một số nghi ngờ trong lòng cô ta đã được xua tan.


Ở bên kia bụi cây, Trần Hoài Tâm nhìn xe của Hứa Thanh Tuệ biến mất trước khi đưa Hứa Thanh Khê ra khỏi một con dốc thoai thoải.

Con dốc thoải này là một điểm mù nên vệ sĩ đã không tìm thấy bọ họ khi kiểm tra.

“Thanh Khê, em có muốn đi theo không?” Trần Hoài Tâm liếc nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê sắc mặt không tốt lắc đầu: “Không cần, xung quanh Hứa Thanh Tuệ có rất nhiều người bảo vệ cô ta, đi theo nhất định sẽ bị phát hiện.”
“Vậy tiếp theo chúng ta phải gì bây giờ?”
Hứa Thanh Khê mím môi: “Tôii muốn giúp nhà họ Quân, muốn cứu Quân Nhật Đình ra.

Dù tôi không biết Hứa Thanh Tuệ đang âm mưu gì nhưng cô ta khiến nhà họ Quân gặp thành ra như thế này, chuyện này nhất định là có liên quan đến tôi.

Nếu Quân Nhật Đình ra ngoài những chuyện này của nhà họ Quân sẽ chẳng là gì đối với anh ấy.”
Trần Hoài Tâm nhìn vẻ tự trách trên mặt Hứa Thanh Khê, anh ta há miệng muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không biết phải an ủi cô thế nào.

Anh ta không biết Hứa Thanh Khê đóng vai trò gì trong vụ việc này, chỉ có thể khô khan nói: “Có lẽ sẽ rất khó để đưa Quân Nhật Đình ra ngoài sớm.

Nghe nói Ông cụ Quân đã gom đủ ba mươi ức muốn nộp tiền bảo lãnh Quân Nhật Đình ra ngoài nhưng phía trên không chịu thả người nói rằng việc này ảnh hưởng quá lớn phải có quá trình điều tra và xử phạt.”
Hứa Thanh Khê im lặng, chuyện này cô cũng đã từng nghe qua, cô biết ngay cả ông chủ cũng không cứu được người thì đối với người thường cô cũng không thể làm gì được.

Nhất thời toàn bộ cơ thể cô trở nên suy sụp, cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Có lẽ cô thật sự giống như những gì Quân bà chủ đã nói trước đó, cô không thể cho Quân Nhật Đình bất cứ sự giúp đỡ nào mà sẽ chỉ gây rắc rối cho anh mà thôi.

Nhưng dù vậy, cô cũng không định từ bỏ!
“Quân Nhật Đình đã bị quy về tội trốn thuế nhưng tôi biết rằng anh ấy không thể làm chuyện như vậy.

Nếu chúng ta có thể chứng minh không có bằng chứng nào buộc tội Quân Nhật Đình trốn thuế, anh ấy có thể được trả tự do không?”
Hứa Thanh Khê nhìn Trần Hoài Tâm với ánh mắt sáng rực.

Trần Hoài Tâm sững người: “Thanh Khê, em nghi ngờ việc trốn thuế là do có người hãm hại Quân Nhật Đình sao?”.