Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, mím môi nói: "Dĩ nhiên là đi làm."
Quân Nhật Đình nghe vậy, chân mày nhíu chặt.

Anh đương nhiên biết là cô làm việc, nhưng lúc này cô đang phải làm việc trong phòng thiết kế, mà không phải xuất hiện ở nơi này.

Đang suy nghĩ miên man, anh nhìn thấy mảnh vải trong tay cô, anh dò hỏi: "Trên tay cô ôm cái gì, cô đang chuẩn bị đi đâu sao?"
Hứa Thanh Khê thấy anh hỏi thăm, cũng không có giấu giếm.

Dù sao đây là anh chủ động hỏi thăm, cũng không phải là cô tố cáo.

"Trưởng phòng sai tôi giúp Hà thiết kế đổi sợi tổng hợp."
Cô giải thích đơn giản, lại làm cho chân mày của Quân Nhật Đình nhíu chặt lại.

"Bây giờ cô đi về đi.Tôi mời cô tới, không phải là để cho cô làm chân chạy việc.Tốt nhất cô nên hiểu rõ chức vụ của mình."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, nhếch khóe miệng lên châm chọc.

"Tôi tự nhiên biết chức vụ của mình.Chẳng qua là trưởng phòng nói, tôivẫn chưa phải là nhà thiết kế, cho nên để cho tôi làm từ chân phụ tá chạy việc trước."
Sắc mặt Quân Nhật Đình sa sầm.

Anh không khó đoán được đây là chủ ý của Lâm Gia Nghi.

Dù sao mâu thuẫn giữa hai người không phải chỉ mới một ngày hai ngày mà thôi.


"Công ty không thiếu chân chạy việc.Chuyện này tôi sẽ kêu người xử lý, bây giờ cô đi về đi."
Hứa Thanh Khê vốn cũng không muốn làm chân chạy việc, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Cô gật đầu ôm sợi tổng hợp trở lại bộ phận thiết kế một lần nữa.

Không ngờ cô mới vừa vào bộ phận thiết kế, thì bị Hà Thanh Vận thấy.

"Hứa Thanh Tuệ, không phải tôi kêu cô đi đổi sợi tổng hợp sao? Tại sao lại trở lại?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cười nói: "Xin lỗi, Hà thiết kế muốn sợi tổng hợp thì đổi người khác đi đi, dù sao tôi tới công ty không phải để làm chân chạy việc."
Cô nói xong, trả mảnh vải trong tay lại cho Hà Thanh Vận.

Hà Thanh Vận nhìn mảnh vải trên bàn, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Hứa Thanh Tuệ, cô đây là có ý gì?"
"Nghĩa ở trên mặt chữ, nếu không tin, cô có thể đi hỏi trưởng phòng một chút."
Dứt lời, Hứa Thanh Khê cũng không để ý tới sắc mặt cô ta âm trầm, đi thẳng trở lại bàn làm việc bắt đầu thiết kế của cô.

Cũng trong lúc đó, trong phòng làm việc, Lâm Gia Nghi cũng nhận được điện thoại của Hà Văn Tuấn.

"Trợ lý Hà, là anh Nhật Đình có chuyện gì phải không?"
Cô không thể chờ đợi hỏi thăm, tựa hồ rất muốn làm việc vì Quân Nhật Đình.

"Cô Lâm, tổng giám đốc để cho tôi nói lại với cô.

Cô Hứa được anh ấy cam kết cho làm nhà thiết kế, không phải là chân chạy việc."
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cô cương cứng.

Còn không đợi cô tiếp tục mở miệng, liền nghe Hà Văn Tuấn tiếp tục nói: "Tổng giám đốc còn nói, sau này cô Hứa cũng không do cô Lâm quản lý nữa."
Lâm Gia Nghi sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại được.

"Đây thật là ý của anh Nhật Đình sao?"
Cô không cam lòng hỏi tới, thật vất vả cô mới có ưu thế hơn ả tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia, cô không thể nào nhìn ả tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia làm mưa làm gió ở trước mặt cô.

Hơn nữa, cô còn muốn để cho anh Nhật Đình thấy rõ bộ mặt thật của ả tiện nhân này.

"Trợ lý Hà, anh nói cho anh Nhật Đình biết.Nếu như ngay cả người cấp dưới tôi cũng không thể trông nom, tôi làm cái chức trưởng phòng này thì có ích lợi gì?"
Hà Văn Tuấn nghe nói như thế, cười lấy lệ nói: "Cô Lâm, chẳng qua là tổng giám đốc để cho tôi chuyển đạt lại ý của anh ta.Nếu cô còn có lời gì, có thể đợi lúc các người gặp mặt tự mình hỏi ý."
Anh nói xong, cũng không muốn dây dưa với Lâm Gia Nghi, liền lấy cớ bận công việc mà cúp điện thoại.

Lâm Gia Nghi nhìn điện thoại bị cắt đứt, giận đến mức đập hết toàn bộ đồ trên bàn.

Anh Nhật Đình cũng biết che chở cho ả tiện nhân kia!
Còn có ả tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia, cô còn tưởng rằng cô ta có nhiều khí phách.


Không phải chỉ để cho cô ta làm chân chạy việc thôi sao, cho nên đến tố cáo với anh Nhật Đình rồi!
Cô tức giận ở trong này, nhưng cô không biết động tĩnh ở nơi này kinh động đến mọi người ở phía ngoài.

"Mới vừa rồi là âm thanh gì, ầm một tiếng, thật hù dọa người."
"Tôi nghe giống như truyền tới từ phòng làm việc của trưởng phòng, như là có vật gì rơi trên đất chứ."
"Nếu không chúng ta đi xem một chút.Nếu thật là trưởng phòng rớt đồ, chúng ta cũng có thể giúp đỡ trưởng phòng dọn dẹp một chút."
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, không ít người có tâm tư tích cực đề nghị.

Mà Hứa Thanh Vận chính là dẫn đầu mọi người đi xem.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cô ngồi ở trên ghế làm việc cũng không có cử động.

Chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy có tiếng động truyền ra từ phòng làm việc, cô nhìn vào theo bản năng.

Chỉ thấy trong phòng làm việc một mớ hỗn độn, tất cả mọi người khom lưng giúp dọn dẹp một tay.

Đang lúc cô tính toán thu hồi tầm mắt, không muốn đụng vào ánh mắt phẫn hận của Lâm Gia Nghi.

Ánh mắt kia thật giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Hứa Thanh Khê thấy thế, chân mày khẽ nhướng.

Vừa bắt đầu trong mắt cô còn có chút không hiểu, tựa hồ mình cũng không có trêu chọc đến cô ta.Chợt trong lòng cô có một suy đoán.

Cô nghĩ đến chuyện trước đây gặp phải Quân Nhật Đình ở thang máy.

Kết hợp thời gian từ đó đến nay, nghĩ rằng chắc là anh ta bắt tay vào xử lý chuyện trước.Cô nhìn biểu tình của Lâm Gia Nghi, hẳn là bị mắng cho một trận.

Nếu không làm sao giận đến mức không để ý gì mà đập đồ.

Nghĩ tới đây, khóe miệng cô không khỏi cong lên.Ngày hôm sau, cũng không biết có phải là bởi vì Quân Nhật Đình cảnh cáo hay không, Lâm Gia Nghi cũng hết sức an phận, cũng không có trở lại bới móc.

Hứa Thanh Khê cũng vui vẻ bình an vô sự, cô ngồi trên bàn làm việc vẽ bản thiết kế mới.

Về phần chân chạy việc, đã biến thành cho một người khác.

Đến buổi tối tan việc, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc trở về.

Lâm Gia Nghi đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn bóng lưng cô thoải mái rời đi, trong lòng nảy sinh ghen ghét điên cuồng.

Hứa Thanh Tuệ, cô cho là có anh Nhật Đình làm chỗ dựa cho cô, thì cô có thể làm mưa làm gió ở công ty sao?
Đừng hòng mơ tưởng!
Cũng không biết cô nghĩ tới điều gì, chỉ thấy trong mắt cô thoáng qua tia tính toán.

Sau đó cô nắm túi xách vội vàng rời khỏi công ty.


Cô cũng không có đi nơi khác, mà theo sát Hứa Thanh Khê trở lại nhà họ Quân.

Nhưng cô cũng không có trở về phòng trước tiên, mà lấy cớ đi thăm Bà Kim Hồng.

"Gia Nghi đã về, hôm nay ở công ty thế nào?"
Bà Kim Hồng nhìn thấy Lâm Gia Nghi rất là vui vẻ, lôi kéo cô quan tâm nói.

"Khá tốt ạ!"
Lâm Gia Nghi cố làm ra vẻ kiên cường cười nói, để cho Bà Kim Hồng phát hiện sự khác thường của cô, không khỏi cau mày.

"Gia Nghi, nhìn cháu không vuithế nào đó.Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Lâm Gia Nghi nghe vậy, ánh mắt cô né tránh nói: "Dì Hồng, không có sao ạ."
Bà Kim Hồng thấy thế, vẫn không rõ.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, bà hỏi tới lần nữa.

"Gia Nghi, dì còn không hiểu cháu sao.

Cháu nói cho dì Hồng biết, rốt cuộc thế nào? Có phải trong công ty có người bắt nạt cháu hay không?"
Lâm Gia Nghi nghe xong, tròng mắt lóe lên.

Cô cố ý nhăn nhó một hồi, mới chậm rãi nói ra sự tình.

"Thật ra thì cũng không phải có chuyện lớn gì, chính là cháu không biết sau này làm sao quản giáo cấp dưới."
Cô nói xong, đem chuyện ban ngày thêm muối dặm mắm nói một lần.

Đại khái chính là Hứa Thanh Khê ỷ vào thân phận của mình, còn có Quân Nhật Đình làm chỗ dựa.

Ở công ty không phục tùng sự sắp xếp của cô, để cho cô rất khó làm.

Bà Kim Hồng nghe xong lời này, giận đến phẫn nộ.

"Cô gái này, thật đúng là không ngừng gây rối, cũng biết gây phiền toái cho Nhật Đình.Công ty là chỗ cho cô ta đùa giỡn sao?"
Bà nói xong, trong lòng tức giận càng lớn: "Không được, dì phải kêu người đến khiển trách thật nặng.

Phải để cho cô ta biết, công ty cũng không phải là chỗ cho cô ta làm mưa làm gió!".