Hứa Thanh Khê cũng không thèm để ý đến nét mặt thay đổi của cô ta, sau khi ra khỏi phòng, cô chỉ lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.

Đang lúc cô chuẩn bị hoàn thành bức vẽ thiết kế còn dang dở thì bên tai xuất hiện những tiếng bàn tán xôn xao.

“Cô Hà, xin hỏi cô có việc gì muốn chúng tôi làm hay không?”
“Thầy Lê, tôi có thể đi theo anh học hỏi được không?”
Một đám người bu quanh hai người họ, bên kia thì đông đúc ấm cúng, bên Hứa Thanh Khê thì vắng vẻ đến cô quạnh, trông rất đáng sợ.

Cô cũng biết vì sao bọn họ lại không chịu tìm cô cho nên cô cũng chỉ nhún vai cho qua.

Hứa Thanh Khê đang định vùi đầu vào làm việc, bỗng nhiên cô nhìn thấy một thân hình đứng chắn trước mắt mình, sau đó lại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Cô Hứa, cô có cần tôi làm việc gì hay không?”
Hứa Thanh Khê kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy một cô gái dễ thương đáng yêu đang đứng trước mặt mình.

Cô ta mang một chiếc gọng kính màu đen, khuôn mặt cũng chẳng trang điểm tí nào cả, quần áo lại trông rất giản dị, chỉ là áo thun và quần bò mà thôi.

Trông cô ta vẫn còn rất ngây thơ, vừa nhìn là biết sinh viên mới tốt nghiệp ra trường.

Hứa Thanh Khê nhìn cô ta chằm chằm, cô ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra tên của người kia.


Cô gái tên Khánh Vy, vào công ty sớm hơn cô hai ngày, có điều cô ta cũng khá kín tiếng, thậm chí cô còn nghĩ người này mang tính cách hướng nội, không thích giao du với người khác.

Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây liền cảm thấy kinh ngạc không thôi, người như vậy mà dám chủ động tìm cô bắt chuyện sao?
Người sáng suốt nào cũng có thể thấy cô và trưởng phòng không đội trời chung, chơi với cô tức là phản bội lại trưởng phòng, nói cách khác là sẽ đối đầu với trưởng phòng đấy.

Nếu không thì vì sao những người kia tránh cô như tránh tà thế kia?
Chẳng qua Khánh Vy đã chủ động nói chuyện thì cô cũng không thể từ chối được.

Lúc nhìn thấy sự lo lắng và căng thẳng trong mắt Khánh Vy, cô mỉm cười: “Vậy cô tạo mẫu giúp tôi đi.”
Khánh Vy nghe vậy thì cười rộ lên, cô vén ống tay áo lên đi đến bên cạnh Hứa Thanh Khê rồi bắt đầu làm.

“Cô Hứa, tôi nên làm như thế nào mới được?”
“Trước hết cô nhìn bản vẽ nhỏ của nó rồi dựa theo đó mà cắt khuôn như vậy cho tôi.”
Hứa Thanh Khê hướng dẫn Khánh Vy xong cũng không quên nói thêm một câu: “Cô cũng đừng gọi tôi là cô này cô nọ, tôi không nhận nổi cái chức đó đâu, trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi.”
Nếu gọi như vậy thì sẽ không làm phật lòng người khác, cô cũng sẽ không bị người ta chỉ trích.

Cô vẫn chưa được người khác công nhận tài năng đâu, khiêm tốn một chút là cách tốt nhất để không rước phiền toái vào người.

Ai ngờ Khánh Vy lắc đầu rồi nói: “Cô hoàn toàn xứng đáng với chức danh này, thật ra trước đây tôi có xem qua một diễn đàn quốc tế.”
Khánh Vy nói xong liền mím môi rồi thẹn thùng mà nói: “Tôi thực sự rất thích những tác phẩm của cô, hơn nữa cô cũng rất giỏi! Thật ra tôi cảm thấy, nếu bàn về tài năng, cô không thể kém hơn cô Hà hoặc thầy Lê được.”
Hứa Thanh Khê được khen đến đỏ mặt, cô phải khiêm tốn mới được.

Thế nhưng cô lại ngạc nhiên không ngớt, cô không ngờ nhân viên công ty có xem qua diễn đàn này, đương nhiên cô cũng đâu thèm giấu giếm việc này làm gì?
Có điều diễn đàn này thuộc về quốc tế, cho dù cô đạt rất nhiều giải thưởng ở đó, nhưng vì nhân viên ở đây toàn là người mới, nên tất nhiên họ cũng không coi trọng cô rồi.

Về phần Hà Thanh Vận và Lê Gia Bảo, hai người này được tâng bốc đến kiêu ngạo hẳn ra.

Bọn họ luôn khinh thường cô vì nghĩ cô vào được đây là nhờ may mắn, dù sao trong mắt họ cô cũng chỉ là một người bình thường, cho nên họ đâu cần phải kính trọng cô làm gì.

Chỉ có người con gái đang đứng trước mặt Hứa Thanh Khê công nhận tài năng của cô, cô ta còn nói thích các tác phẩm của cô nữa.

.

Truyện Kiếm Hiệp
Hứa Thanh Khê đột nhiên vui vẻ, cô càng có hứng thảo luận với người kia về các công việc thiết kế hơn.


Hai người vừa làm vừa nói chuyện, thời gian trôi qua thật mau, mới đó mà đã tới trưa rồi.

“Cô Hứa, buổi trưa cô có muốn đi ăn cùng tôi không?” Khánh Vy do dự, cô muốn mời Hứa Thanh Khê đi ăn chung.

Hứa Thanh Khê che miệng ngáp một cái rồi lắc đầu: “Không được, cô phải đi một mình rồi.

Nếu được tôi còn muốn nhờ cô mua cơm giúp tôi đây, tối hôm qua tôi ngủ không ngon nên bây giờ muốn ngủ bù một lát.”
Cô nói xong liền gục xuống bàn rồi nhắm mắt lại.

Khánh Vy thấy vậy cũng không nói gì thêm, cô lặng lẽ xoay người rời khỏi.

Lúc này cũng có không ít nhân viên nghỉ tay, họ lục tục kéo nhau đi dùng cơm trưa.

Khi Lâm Gia Nghi ra khỏi văn phòng thì cô nhìn thấy căn phòng lớn chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Khê nằm dài trên bàn.

Cô tức giận trừng mắt với bóng lưng của Hứa Thanh Khê, đặc biệt khi nghĩ tới chuyện của lúc sáng, cô hận không thể nào bóp chết con đàn bà hèn hạ này.

Dám tranh giành anh Nhật Đình của cô!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ khiến cô ta phải trả giá.

Nghĩ vậy, cô cười lạnh một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, định bỏ đi.

Nhưng lúc Lâm Gia Nghi đi qua bàn làm việc của Hà Thanh Vận, cô phát hiện bản kế hoạch trên bàn, ngay lập tức cô dừng bước, trong đầu cô hiện ra một âm mưu.

Hôm nay cô không thể chỉnh đốn được con đàn bà hèn hạ Hứa Thanh Khê này, nhưng cô lại có thể thu về được một tin tốt.

Nghĩ như vậy, cô ta cầm bản thiết kế của Hà Thanh Vận lên, cẩn thận bước tới bên cạnh Hứa Thanh Khê, tiện tay nhét bản vẽ vào bàn làm việc của cô, lúc này mới nghênh ngang mà rời đi.

Thế nhưng Hứa Thanh Khê ngủ rất say, hoàn toàn không hề biết việc này.

Cho đến khi Khánh Vy ăn xong cơm, mang bữa trưa về cho cô, mới đánh thức cô dậy.

"Cô Hứa, tỉnh dậy tỉnh dậy, ăn cơm thôi."
Hứa Thanh Khê mơ mơ màng màng mở mắt ra, cố nén cơn buồn ngủ, ngồi dậy ăn cơm, trong lúc này còn nói chuyện câu được câu không với Khánh Vy.


Không lâu sau, Hà Thanh Vận cùng với những người khác cũng lần lượt quay lại.

Hứa Thanh Khê cũng không quan tâm, không ngờ rằng lúc này Hà Thanh Vận mới la hoảng lên.

"Bản thiết kế của tôi đâu rồi?"
Chỉ thấy cô ấy không ngừng tìm kiếm trên bàn, vẻ mặt biến sắc.

Những người khác thấy thế cũng vội vã tìm giúp.

"Cô Hà, có phải cô đã để quên ở đâu rồi không?"
"Không thể nào, rõ ràng tôi để ở trên bàn mà."Hà Thanh Vận phản bác lại.

Trợ lý của cô lúc này cũng hùa theo sau nói: "Lúc tôi đi cũng vẫn còn nhìn thấy bản thiết kế ở trên bàn mà."
Những người khác nghe được câu nói này, chỉ có thể lại cam chịu bắt đầu tìm lại.

Lê Gia bảo nhìn bọn họ, không nhịn được mà nhíu mày: "Thế này thì kỳ lạ thật, ăn cơm cũng chỉ mất chút thời gian ngắn như vậy, bản thiết kế sao lại không thấy đâu nữa rồi, lúc nãy có ai còn ở lại không?"
Cô ta nói xong, ánh mắt truy hỏi nhìn quanh một lượt.

Mọi người đều lắc đầu.

"Vừa nãy tôi cũng đi ăn cơm mà, cô ấy có thể làm chứng."
"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy cô ấy."
Những người khác đều có bằng chứng không có mặt ở phòng làm việc, cuối cùng Lê Gia Bảo nhìn về phía Hứa Thanh Khê hỏi: "Cô Hứa, không biết vừa nãy cô có ở trong phòng làm việc không?"
Hứa Thanh Khê nghe xong câu này, đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó gật đầu nói: "Tôi ở trong phòng làm việc, có điều tôi ngủ từ đầu đến cuối."
Ai biết được, cô vừa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng cười lạnh của Hà Thanh Vận.

"Ngủ sao? Ai thấy cô ngủ chứ?"
Hứa Thanh Khê nghe được giọng điệu kỳ lạ này, nhíu chặt mày nói: "Cô có ý gì vậy? Chẳng nhẽ nào cô lại nghi ngờ tôi lấy bản thiết kế của cô."
Hà Thanh Vận mỉa mai nhìn cô: "Lấy hay không lấy, lục soát một chút là biết ngay thôi.".