Hứa Thanh Khê nghe vậy, lập tức gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

Sau đó nghe anh nói đến công việc thì chợt nhớ tới tin tức trước đó Hứa Hải Minh nói với cô.

"Được rồi, cha em nói cho em biết là vải đã mang tới bên nhà xưởng rồi, em dự định ngày mai đi theo giám đốc qua nhìn một chút, anh muốn cùng đi không?"
Sở dĩ cô nói như vậy cũng là muốn yêu cầu Quân Nhật Đình đi cùng để nghiệm chứng, để tránh lúc trở về lại xảy ra vấn đề, trách tội đến trên người cô.

Quân Nhật Đình đương nhiên nghe ra hàm ý này, chớp mắt nhìn cô.

"Tôi đã nói, nếu chuyện này mà xảy ra vấn đề gì thì cô hoàn toàn chịu trách nhiệm, chuyện còn lại tôi mặc kệ."
Anh lạnh giọng từ chối, đồng thời cũng không quên thúc giục: "Mặt khác nếu đã có vải vóc rồi thì tôi mong muốn nhóm quần áo may sẵn đầu tiên mau chóng được sản xuất xong."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

"Em biết, em sẽ cố gắng làm tốt."
Quân Nhật Đình gật đầu, không nói thêm nữa xoay người đi lên lầu.

Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Thanh Khê phải đến công ty.

Tối hôm qua cô tuy rằng nói chuyện vải sợi với Quân Nhật Đình nhưng cô chưa kịp nói với phía Lý Dương Châu.

Bởi vậy sau khi cô đến công ty thì trực tiếp đến phòng làm việc của giám đốc.


Nhưng không nghĩ vừa lúc thấy Lâm Gia Nghi đang báo cáo công việc ở bên trong.

Cô nhìn thấy Lâm Gia Nghi, vốn dự định chờ cô ta báo cáo xong rồi nói chuyện đi xem vải sợi, ai biết Lý Dương Châu tạm dừng báo cáo của Lâm Gia Nghi, nhìn về phía cô.

"Nhà thiết kế Hứa, có chuyện gì không?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy bèn nói chuyện này ra.

"Tôi biết hôm nay nhà máy vải nhuộm nhà họ Hứa chuẩn bị giao hàng, tôi nghĩ buổi chiều chờ giám đốc cùng đi kiểm tra."
Lý Dương Châu nghĩ đến người cung cấp là nhà họ Hứa thì không từ chối.

"Được, nửa tiếng sau tôi sẽ xuất phát, cô tới tìm tôi là được."
Hứa Thanh Khê gật đầu, ngược lại Lâm Gia Nghi nghe bọn họ nói chuyện thì trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Công ty tiến cử nhà cung cấp mới bao giờ vậy, vì sao tôi không biết?"
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta một cái, đáp lại nói: "Đây là bên tổng giám đốc trực tiếp phê chuẩn."
Ý nói việc cô ta không biết rất bình thường.

Lâm Gia Nghi tự nhiên cũng nghe hiểu, lập tức xụ mặt xuống.

Cô ta ngược lại không phải tức giận chuyện vì chuyện tìm nhà cung cấp mới không thông qua cô ta mà là bởi vì chuyện này là do anh Nhật Đình trực tiếp quyết định, nói cách khác quan hệ giữa anh Nhật Đình và nhà họ Hứa rất thân mật.

Mà chuyện này không phải càng đại biểu anh Nhật Đình công nhận con khốn kia sao?
Không, không phải như thế.

Làm sao anh Nhật Đình có thể để ý người phụ nữ chỉ biết nghĩ tới lợi ích như Hứa Thanh Tuệ này chứ, nhất định là cô ta và nhà họ Hứa mặt dày quấn lấy anh Nhật Đình, kiếm chỗ tốt từ nhà họ Quan!
Cô ta không ngừng tìm lý do để an ủi bản thân, đồng thời đè nén sự tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Vốn công ty đã xác định rõ đối tượng hợp tác, nay lại thêm một xí nghiệp này, là trưởng phòng, về lý tôi nên đi theo."
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Hứa Thanh Khê bằng ánh mắt ám chỉ.

"Cũng tiện phòng ngừa một ít người sử dụng quyền hạn vì lợi ích cá nhân."
Hứa Thanh khê nghe được câu nói sau cùng thì tự nhiên biết cô ta đây là đang nhằm vào cô.

Cô cùng lười đi lý luận với cô ta, nhìn về phía Lý Dương Châu.

Nếu cô nghĩ dùng quyền hạn vì lợi ích cá nhân thì cô cũng sẽ không đưa ra yêu cầu cùng nhau đi.

Lý Dương Châu nhìn hai người đối chọi gay gắt, nhất thời có chút nhức đầu.

Bà biết thân phận của hai người, bởi vậy ai bà cũng không thể đắc tội.

Dù sao chỉ là đi qua nhìn một chút, bà nghĩ chắc là sẽ không có chuyện gì nên cũng đồng ý yêu cầu của Lâm Gia Nghi.

"Như vậy, lát nữa trực tiếp tập trung ở dưới lầu."

Lâm Gia Nghi nghe vậy thì đắc ý nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê làm bộ không thấy được, gật đầu tạm biệt Lý Dương Châu rồi rời khỏi phòng làm việc.

Đến thời gian xuất phát, ba người tập trung dưới lầu của công ty, ngồi xe đến xưởng sản xuất vải của nhà họ Hứa.

Trên đường, Lâm Gia Nghi ra sức nói chuyện với Lý Dương Châu, dường như muốn tạo quan hệ tốt.

"Giám đốc Lý, nghe nói bà đã làm việc ở công ty nhà họ Quân nhiều năm, ngắn ngủi mấy năm từ vị trí thấp ngồi lên vị trí giám đốc, rất lợi hại."
"Trưởng phòng Lâm khen sai rồi, đều là tổng giám đốc Quân khen ngợi mà thôi."
Lý Dương Châu không kiêu ngạo không nịnh nọt đáp lại.

Lâm Gia Nghi cũng không thèm để ý, lôi kéo cô ta nói chuyện phiếm đủ thử, từ công việc đến thời trang.

Chỉ vì cô ta muốn biến Lý Dương Châu thành người một nhà.

Mặc kệ nói như thế nào, anh Nhật Đình có thể đưa bà ta từ tổng công ty tới toàn quyền quyết định công ty mới thì có lẽ là vô cùng tin tưởng.

Nếu có bà ta hỗ trợ, sau này cô ta nhằm vào Hứa Thanh Khê sẽ là một trợ giúp rất lớn.

Hứa Thanh Khê cũng không biết dự định trong lòng cô ta.

Cô một bên yên lặng nghe đối thoại của hai người, một bên thưởng thức phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ.

Cũng không phải do cô không biết hòa mình vào bầu không khí mà do cô vốn dĩ không nói nhiều.

Đặc biệt có Lâm Gia Nghi ở đây thì cô càng không muốn nói chuyện.

Cứ như vậy, một đường cô không nói chuyện cùng hai người, không bao lâu thì đến nhà máy vải nhuộm vùng ngoại ô.

Trong khu nhà máy rộng lớn có không ít nhà xưởng, cũ mới đan xen hết sức công nghiệp hoá.

Cô nhìn lướt qua, mau chóng đi theo mấy người Lý Dương Châu đến nhà xưởng nhà mình.

Người phụ trách nhà xưởng đã nhận được thông báo từ sớm, mang theo trợ lý chờ ở cửa.

Lúc này anh ta thấy ba người, nhiệt tình tiến lên bắt chuyện: "Giám đốc Lý, trưởng phòng Lâm."
Dứt lời, anh ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê bên cạnh hai người, cung kính chào hỏi: "Cô chủ."
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì khẽ gật đầu: "Dẫn chúng tôi đến xem vải vóc đi."
Người phụ trách không dám chậm trễ, dẫn bọn họ đi vào nhà xưởng.

"Cô chủ, vải sợi tổng hợp đã chuẩn bị đều ở đây, cô xem một chút."
Anh ta chỉ vào chồng vải trước mặt, cười nịnh nọt nói.


Hứa Thanh Khê gật đầu, trực tiếp đi tới bắt đầu kiểm tra.

Lâm Gia Nghi thấy thế, cũng không chịu thua kém đi đến bên kia kiểm tra.

Lý Dương Châu nhìn hai người, cũng không có hành động gì.

Dù sao của chuyên môn của bà không phải cái này, đi tới nhìn cũng không nhìn ra cái gì, còn không bằng chờ kết quả của hai người.

Không đến một, Hứa Thanh Khê đã kiểm tra xong.

Chỉ thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Vốn dĩ vẫn còn lo lắng Hứa Hải Minh chỉ qua loa cho xong nhưng chất lượng phần lớn nhóm vải này xem như cao cấp, ngược lại làm cho cô yên tâm không ít.

"Không tệ, sau đó đều chuẩn bị dựa theo những chất liệu này."
Cô nhìn về phía người phụ trách, chỉ vào nhóm vải làm cho cô hài lòng tán thưởng.

Người phụ trách liên tục gật đầu: "Vâng."
Lâm Gia Nghi nghe đối thoại của hai người, nhìn nụ cười trên mặt của Hứa Thanh Khê thì trong mắt hiện lên bất mãn.

Cô ta cố ý chỉ vào một cuộn vải chất liệu hơi thô, bắt đầu gây chuyện: "Vải thô ráp như thế cũng xem là tốt, nhà thiết kế Hứa ngược lại làm tôi mở mang kiến thức."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, hàng lông mày cau lại.

Cô nhìn theo phương hướng Lâm Gia Nghi chỉ, đợi khi cô thấy rõ cuộn vải kia, cô nhìn về phía Lâm Gia Nghi cười.

"Loại vải này làm từ chất liệu thô ráp nên cứng là phải rồi, bình thường chúng tôi thường lấy nó để thiết kế cổ áo đứng.

Đương nhiên có rất loại vải có thể chọn để may cổ áo, nhưng loại vải này bền hơn những loại khác, cho dù giặt nhiều lần cũng sẽ không thay đổi làm ảnh hưởng tới thiết kế của quần áo."
Lâm Gia Nghi nghe cô giảng giải một cách chuyên nghiệp, bị đáp trả không nói được lời nào, sắc mặt sắc cô ta xanh đen.

Cô ta không cam lòng lại chỉ tiếp những cuộn vải khác, đều bị Hứa Thanh Khê dễ dàng hóa giải.

Cô ta tức giận trợn mắt nhìn Hứa Thanh Khê, cứng cổ cãi chày cãi cối: "À, nói hay như thật là như thế này à, người nào không biết vải là nhà cô sản xuất, tự nhiên là cô sẽ bảo vệ bao che mọi nơi.".