Lâm Gia Nghi nhìn Quân Nhật Đình không quan tâm cô ta, cô ta cảm thấy không cam lòng, nhưng không biết làm thế nào.

“Vậy anh Nhật Đình, em đi đây.”
Cô ta cố ý nói chậm lại, Quân Nhật Đình vẫn không để ý cô ta, không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể quay người rời đi.

Không ngờ, cô ta vừa đi đến đầu cầu thang, thì nghe thấy tiếng nói chuyện của Hứa Thanh Khê ở tầng dưới.

Chỉ thấy cô ta đột ngột dừng lại, không biết nghĩ cái gì, cố tình làm lộn xộn quần áo trên người, cúc áo cũng rơi mất một cái, trong chốc lát, bộ ngực trắng nõn hiện ra.

Mà cô ta còn chưa hài lòng, lại véo một vết đỏ trên cổ, nhìn qua, rất giống dấu hôn, lúc này mới hài lòng mà đi xuống.

Hứa Thanh Khê không biết Lâm Gia Nghi đến, cô chỉ xuống tầng uống cốc nước, vì vậy khi nhìn thấy cô ta đi xuống, cô sững người.

Lại nhìn, người phụ nữ này quần áo xộc xệch, hai tay còn che ngực, ánh mắt ngượng ngùng, nhất thời không nói nên lời.

Cô nhướng mày nhìn Lâm Gia Nghi, cũng không biết đã muộn như vậy, người phụ nữ này còn đến đây làm gì.

Đến mách tội? Hay là đến quyến rũ Quân Nhật Đình?
Lâm Gia Nghi cũng chú ý đến ánh mắt của Hứa Thanh Khê.


Cô ta không né tránh, còn nhìn lại đầy khiêu khích, không biết là vô tình hay cố ý để lộ vết đỏ trên cổ.

Vốn dĩ Hứa Thanh Khê không để ý đến, nhưng khi nhìn thấy vết đỏ này, cô không khỏi sững người.

Thấy vậy, cô hơi cau mày, âm thầm chép miệng.

Đúng là thật sự đến quyến rũ Quân Nhật Đình...!Hơn nữa lại còn trắng trợn như vậy!
Mặc dù hiện tại người giúp việc trong nhà ít hơn mọi khi một nửa, nhưng vẫn còn không ít người.

Nếu để cô ta thế này ra ngoài, không biết ngày mai sẽ bị đồn thành như thế nào.

Trong chốc lát, sự sắc bén lóe lên trong mắt cô.

Cô không thể để Lâm Gia Nghi làm hỏng chuyện.

Nghĩ đến đây, cô lập tức đặt cốc nước trong tay xuống, bước tới giữ lấy Lâm Gia Nghi đang định rời đi.

“Hứa Thanh Tuệ cô định làm cái gì?”
Dường như Lâm Gia Nghi bị hành động của cô làm cho sợ hãi, lập tức chống cự quát mắng.

Hứa Thanh Khê nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ta, mỉm cười: “Cô Lâm này, giữa đêm hôm mà cô lại đi ra từ chỗ tôi với quần áo xộc xệch như này, không phải là chuyện tốt, không khéo mọi người nghĩ rằng tôi bắt nạt cô, cho nên...!Tôi giúp cô chỉnh sửa lại quần áo.”
Cô nói xong, tự mình chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch của cô ta.

Lâm Gia Nghi bị hành động của cô dọa cho sững người.

Cô ta không thể ngờ rằng Hứa Thanh Khê lại có thể không làm theo kịch bản như vậy.

Thẳng đến khi Hứa Thanh Khê chỉnh lại cổ áo cô ta, cô ta mới hoàn hồn, như thể sợ hãi, hoảng sợ đẩy cô ra.

“Đừng chạm vào tôi!”
Cô ta kéo cổ áo, cố gắng che dấu vết đỏ trên cổ.

Chỉ vì khoảng cách này, rất dễ để lộ ra manh mối của vết đỏ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Hứa Thanh Khê đã nhìn ra vết đỏ trên cô ta là như thế nào.

Dấu hôn… Trên người cô ta có dấu hôn của Quân Nhật Đình.

Nhưng dáng vẻ, không giống như Lâm Gia Nghi vừa thể hiện.


Hứa Thanh Khê đảo mắt, đột nhiên cô hiểu ra, không thể nhịn được mà cười.

“Cô cười cái gì?”
Lâm Gia Nghi thấy cô cười, trong lòng cảm thấy lo lắng, cố gắng bình tĩnh hỏi cô.

“Tôi cười cô vì muốn lôi kéo quan hệ với Quân Nhật Đình, thật là nhọc lòng quá rồi, phương pháp vụng về như này mà cô cũng nghĩ ra được.”
Hứa Thanh Khê không khách sáo trả lời.

Lâm Gia Nghi nghe vậy, biết kế hoạch của mình đã bị lộ, sắc mặt cô ta hết xanh lại trắng, mãi đến khi mặt đen lại.

Hứa Thanh Khê vờ như không thấy, nói tiếp: “Nói thật, nếu cô trực tiếp sử dụng thuốc, áp đảo Quân Nhật Đình thì sẽ có hiệu quả tốt hơn việc cô dùng móng tay để véo ra đấy, thậm chí tôi còn thấy bái phục cô, cô như này, có đau không?”
Lâm Gia Nghi nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy thấy mặt mình bị người phụ nữ kia ném xuống mặt đất thỏa sức giẫm đạp.

“Câm miệng!”
Cô ta tức giận hét lên, còn giơ tay muốn đánh người.

May mà Hứa Thanh Khê có chuẩn bị, phản ứng rất nhanh giơ tay chặn lại, thuận tiện bắt lấy tay cô ta.

Lâm Gia Nghi thấy cái tát này không thành, ánh mắt lóe lên, giả bộ muốn ngã ra sau.

Hứa Thanh Khê đoán được suy nghĩ của cô ta, thô bạo nắm người lôi về phía trước, lúc này mới không để Lâm Gia Nghi có thể ngã xuống.

“Sao vậy, chẳng lẽ lại muốn diễn thêm một cảnh tự mình ngã, đập đầu vào bàn đấy chứ? Quên mất không nói cho cô biết, kể từ chuyện lần trước, tôi đã cho người lắp máy giám sát mọi nơi ở đây.”
Cô nhìn Lâm Gia Nghi với ánh mắt khinh bỉ.

Lâm Gia Nghi bị thái độ của cô làm cho giận run người.

Cô ta biết mình không thể nói lại Hứa Thanh Tuệ, vì vậy phải sử dụng những điều mà Hứa Thanh Tuệ quan tâm đến để chọc giận cô.

“Hứa Thanh Tuệ, cô thật sự cho rằng anh Nhật Đình luôn bảo vệ cô, là thích cô sao? Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là một công cụ để sinh con mà thôi.

Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi chết, cũng không để cô thành công.”
Cô ta nói xong, thô bạo rút tay ra khỏi Hứa Thanh Khê, buông một câu tàn nhẫn, quay đầu bỏ đi.

“Vị trí mợ cả nhà họ Quân này, vốn dĩ không thuộc về cô, là cô tu hú chiếm tổ chim khách, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ cướp lại, mà cô cũng sẽ phải trả giá!”
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng cô ta rời đi, nghĩ đến ánh mắt khát máu của cô ta, không nhịn được mà rùng mình.

Cô có thể nhận thấy được, người phụ nữ Lâm Gia Nghi này thật sự rất căm ghét cô.

Nhất thời cô cảm thấy đau đầu, cả người mệt lả.


Cô mới chỉ ở đây vài ngày, mà đã phải đấu trí nhiều như vậy.

Có quá nhiều người trong nhà họ Quân không thích cô, cho dù cô không dễ bắt nạt, chỉ sợ sau này cũng phải chịu nhiều thiệt thòi.

Dù sao thì một người cũng không thể địch lại nhiều người.

Nghĩ đến đây, cô khó chịu nhíu mày, kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, mím môi lên tầng.

Quân Nhật Đình nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi từ dưới lên, có chút ngạc nhiên.

Vốn anh không biết dưới lầu xảy ra chuyện gì, nhưng theo như thời gian nghỉ ngơi của người phụ nữ này, lúc này cô nên nằm trên giường nghỉ ngơi rồi mới phải.

Vì thế, anh cau mày hỏi: “Sao muộn thế này còn chưa đi ngủ?”
Hứa Thanh Khê đột nhiên nghe thấy tiếng của anh, bị dọa giật mình.

“Sao anh lại ở đây?”
Cô vô thức hỏi, ánh mắt có chút lo lắng.

Cũng không biết chuyện vừa xảy ra ở dưới, người đàn ông này có biết không.

Quân Nhật Đình không bỏ qua dấu vết trong mắt cô, ánh mắt anh trở nên u ám, sắc mặt cũng trầm xuống.

Anh nghĩ rằng Hứa Thanh Khê làm việc xấu gì sau lưng anh nên mới lộ vẻ mặt chột dạ như vậy, lạnh lùng nói: “Lời này hình như tôi vừa hỏi cô.”
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự khó chịu trong câu hỏi của anh, nhanh chóng đáp lại: “Vừa nãy tôi hơi khát, cho nên xuống dưới uống nước, đúng lúc gặp được Lâm Gia Nghi, nên nói chuyện với cô ấy mấy câu.”
Câu cuối cùng, cô nói ngập ngừng, muốn xem phản ứng của Quân Nhật Đình.

Nhưng Quân Nhật Đình không có bất kỳ phản ứng nào.

Ánh mắt anh nặng nề liếc nhìn Hứa Thanh Khê, nhớ lại thời gian lúc Lâm Gia Nghi rời đi, thấy cô nói đúng, lúc này mới mềm lại, gật đầu nói: “Nếu thế, giờ nên về phòng ngủ rồi, thời gian không còn sớm nữa.”
Hứa Thanh Khê thấy anh không hỏi nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng anh không biết chuyện vừa rồi, mới gật đầu theo anh về phòng.

Hai người không có chuyện gì nằm trên giường, cả đêm ngủ ngon..