Hứa Hải Minh nhận điện thoại của cô thì hơi bất mãn.

Bởi vì thời điểm này chưa đến thời gian bọn họ liên lạc.

"Chuyện gì?"
Ông ta hỏi cô bằng giọng điệu không kiên nhẫn.

Hứa Thanh Khê cũng không để ý tới điều đó, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

"Bên nhà họ Quân muốn chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Lâm Gia Nghi, muốn tôi lo liệu, ông cũng biết, tôi không hề có kinh nghiệm trên mặt này, cần ông hỗ trợ."
Nói xong hết rồi, dường như cô sợ Hứa Hải Minh từ chối, lại thêm một câu: "Nếu như ông không giúp tôi, rất có thể tôi sẽ bị lộ."
Hứa Hải Minh nghe cô nói thế, sự không kiên nhẫn trong lòng giảm đi không ít, nghiêm mặt nói: "Tao biết rồi, tao sẽ cho người tới giúp mày."
Bất kể nói thế nào, ông ta còn cần con nhóc này ở lại nhà họ Quân, tự nhiên không thể để cô bị lộ tẩy.

"Có điều lần này tao giúp mày, mày cũng phải nhìn đó mà học dần đi, kế tiếp còn một năm nữa, loại chuyện như này tất nhiên sẽ không thiếu, cũng không thể lần nào cũng nhờ tao cho người tới giúp mày."
Ông ta đột nhiên chuyển đề tài, cảnh cáo cô.


Hứa Thanh Khê tự nhiên hiểu ý trong lời nói của ông ta.

Giúp nhiều lần, kiểu gì người nhà họ Quân cũng sẽ phát giác hiện ra điểm không thích hợp.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý."
Cô mím môi đáp lại, Hứa Hải Minh trực tiếp cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê vừa rời giường xuống lầu thì quản gia tới thông báo có người nhà họ Hứa tới đây.

Cô gật đầu ra hiệu, để quản gia dẫn đường, không bao lâu thì thấy ba gương mặt lạ hoặc đứng trong phòng khách.

Bọn họ đều mặc đồ công sở, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, cả người trông rất già dặn.

"Cô chủ."
Người phụ nữ dẫn đầu nhìn thấy Hứa Thanh Khê thì cung kính gọi một tiếng.

"Mấy người là người cha bảo tới tôi giúp tôi?"
Hứa Thanh Khê liếc nhìn bọn họ một cái rồi xoay người đi về phía phòng ăn.

"Đúng vậy, cô chủ có thể gọi tôi là quản gia Trương, đằng sau hai trợ lý của tôi."
Quản gia Trương không kiêu ngạo không tự ti đáp lại.

Hứa Thanh Khê gật đầu, chờ ăn xong bữa sáng, cô mới mang theo quản gia Trương đi về phía nhà chính.

Vừa mới vào phòng khách, cô đã nhìn thấy bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi ngồi ở phòng khách vừa nói vừa cười.

Cố điều khi hai người thấy cô thì nháy mắt thu lại nụ cười trên mặt.

"Tại sao cô lại tới đây?"
Bà Kim Hồng không chào đón hỏi cô.

Hứa Thanh Khê cũng không thèm để ý, nói ra ý định của mình.


"Không phải hôm qua mẹ nói bữa tiệc sinh nhật của em gái Gia Nghi giao cho con lo liệu sao? Con đã tìm được chuyên gia tới đây, muốn bàn với mẹ một số tiến trình cụ thể."
Cô nói xong, giới thiệu quản gia Trương cho bà Kim Hồng: "Đây là quản gia Trương, bà ấy rất am hiểu những chuyện tổ chức tiệc tùng như thế này, có lẽ có thể khiến mẹ và em gái Gia Nghi hài lòng."
Bà Kim Hồng không nghĩ tới Hứa Thanh Khê lại đi tìm giúp đỡ, khuôn mặt bà ta lập tức sầm xuống.

"Hứa Thanh Tuệ, cô có ý gì? Chuyện này tôi giao cho lo liệu toàn bộ, cô thì hay rồi, chuyển tay giao cho người khác làm, cô không để lời nói của tôi ở trong lòng phải không?"
Vốn dĩ Lâm Gia Nghi cũng cảm thấy bất mãn với việc Hứa Thanh Khê đẩy chuyện này đi, trước mắt thấy bà Kim Hồng mắng cô, trong mắt cô ta chợt lóe ý cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

Hứa Thanh Khê cũng không chú ý tới vẻ khác thường trên mặt cô ta.

Lúc này cô nghe thấy Kim Hồng răn dạy, không nhanh không chậm lắc đầu nói: "Mẹ nói lời này sai rồi, cảnh tượng hoành tráng như thế, mẹ bắt con làm một mình, nói thật, con không làm được, nếu đổi lại là mẹ, chỉ sợ mẹ cũng không làm được."
Bà Kim Hồng nghe vậy, tỏ vẻ lại muốn dạy dỗ tiếp thì lại bị Hứa Thanh Khê vượt lên ngắt lời.

"Mẹ, trước tiên mẹ đừng mở miệng, con biết mẹ muốn nói cái gì, mẹ cũng đừng dùng không để tâm gì gì đó mà trách tội con, bởi vì lời con nói là sự thật, hôm nay con đưa người tới bắt đầu chuẩn bị, hoặc là mẹ để người của con làm xong, nếu không được, con sẽ không nhúng tay vào, tránh khỏi làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của em gái Gia Nghi, xong đén lúc đó mẹ lại trách tội con."
Có thể nói những lời mỉa mai này của cô làm bà Kim Hồng tức giận không nhẹ, hết lần này tới lần khác bà ta còn không cách nào phản bác.

Lâm Gia Nghi thấy thế, vội vàng đi lên giảng hoà: "Dì Hồng, nếu chị dâu tự biết năng lực của mình không đủ, như thế cũng tốt, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện sai lầm gì, làm mất mặt mũi nhà họ Quân."
Bà Kim Hồng nghe lời này của cô ta, ngược lại bị thuyết phục, có điều vẫn không có ý lên tiếng.

Nhưng Lâm Gia Nghi vẫn nhìn ra bà ta đã dịu lại, bởi vậy nói với Hứa Thanh Khê: "Vậy làm phiền chị dâu rồi."
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta giả vờ giả vịt, cười nói: "Tiện tay mà thôi, em gái Gia Nghi hãy mau nói sở thích của mình cho quản gia Trương đi, kẻo trong bữa tiệc sinh nhật lại xảy ra khuyết điểm gì."
Quản gia Trương cũng phối hợp, lấy laptop ra nhìn về phía Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi nhìn động tác của hai người, chẳng biết tại sao, ngược lại làm trong lòng cô ta không thoải mái.

Không phải cô ta nên rất đắc ý sao? Vì sao lại trở nên hoảng hốt thế này?
Đặc biệt là nhìn thấy đồ đê tiện Hứa Thanh Tuệ bình chân như vại ngồi trên ghế salon, thái độ không kiêu ngạo không tự ti thì cô ta càng cảm thấy tức giận.

Trong lúc nhất thời cô ta có chút hối hận, không nên giao bữa tiệc cho đồ đê tiện đó tổ chức, để lúc này cô ta đâm lao thì phải theo lao.

Nhưng mọi chuyện đều đã quyết định, cô ta muốn đổi ý thì đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cắn răng nói những thứ mình không thích ra.

"Tôi không thích đồ ăn quá dầu mỡ và quá mặn, cho nên ngày hôm đó lấy thanh đạm làm chủ...!Về bố trí hiện trường, tôi không thích quá truyền thống hóa, phải có cảm giác cách tân...!Còn có thiệp mời cho khách khứa, giấy viết thiệp tôi muốn loại giấy xốp màu hồng đào, phải có mùi thơm, bên ngoài phải có nét đẹp riêng..."

Cô ta lải nhải nói mong muốn của mình hết nửa giờ, vốn cô ta có ý muốn làm khó, cố ý nói một loạt yêu cầu, nhưng nhìn quản gia Trương thành thạo nhớ kỹ tất cả, lập tức không có kiên nhẫn.

"Được rồi, chỉ những thứ này thôi."
Cô ta vẫy tay tỏ vẻ hết rồi, Hứa Thanh Khê như cười như không mà nhìn cô ta một cái, nghiêng đầu hỏi: "Nhớ hết chưa? Cũng không thể để xảy ra một sai lầm nhỏ nào, nếu không sẽ tìm bà để hỏi đó."
Quản gia Trương thấy thế, cung kính vuốt cằm nói: "Cô chủ yên tâm, đã nhớ kỹ hết rồi."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, hài lòng gật đầu, chợt quay đầu lại cười nói với bà Kim Hồng: "Mẹ, mấy ngày nay, có thể những người này sẽ thường xuyên ra vào nhà chính, hi vọng mẹ đừng ngại quá ồn ào."
Cô làm công tác dự phòng từ trước, kẻo lúc sau bọn họ nhân cơ hội lại kiếm chuyện.

Bà Kim Hồng lại không biết suy nghĩ trong lòng cô, trầm giọng nói: "Bọn họ có thể tự do ra vào tầng một, nhưng tầng hai thuộc phạm vi tư nhân, không có sự cho phép thì không được tự ý đi lên."
"Tất nhiên rồi ạ."
Hứa Thanh Khê gật đầu đồng ý, chợt liếc mắt nhìn Lâm Gia Nghi đang có sắc mặt nặng nề, đôi mắt cô xoay chuyển một cái, lại lần nữa dặn dò mấy người quản gia Trương.

"Lát nữa ra ngoài, mấy người lập tức đi mua sắm đồ cần dùng cho bữa tiệc, nhớ phải mua loại tốt nhất, cũng đừng sơ suất với em gái Gia Nghi."
Quản gia Trương gật đầu trả lời.

Lâm Gia Nghi lại sắp bị bọn họ trái một câu em gái Gia Nghi, phải một câu em gái Gia Nghi chọc tức đến ói máu.

Chắc chắn Hứa Thanh Tuệ này cố ý!
Cô ta cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Khê lại giả vờ như không nhìn thấy, tự mình đứng lên, cười tủm tỉm tạm biệt bọn họ.

Vốn bà Kim Hồng cũng chẳng chào đón gì cô, tự nhiên sẽ không giữ lại.

Bà ta bảo quản gia đi tiễn người đi, chợt liếc mắt thấy sắc mặt Lâm Gia Nghi khó coi tới cực điểm.

Trong lòng bà ta biết cô ta để ý lời nói vừa rồi của Hứa Thanh Khê bèn động viên: "Gia Nghi, đừng tức giận làm hại sức khỏe, đây chỉ là mới bắt đầu, cũng không tin lần này cô ta sẽ không mắc sai làm."
Lâm Gia Nghi tự nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của bà ta, ánh mắt cô ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo gật đầu..