Lâm Gia Nghi vừa nói vừa sợ Hứa Thanh Khê nghi ngờ cô ta nên cô ta chuyển chủ đề đến bà Kim Hồng tiếp tục nói: "Đáng lẽ tôi sẽ không phát hiện ra đâu nhưng ai bảo người giúp việc ngu ngốc của cô đã trộm đồ rồi cũng không biết giấu cho kỹ đi, để cho dì nhìn thấy được chứ."
Hứa Thanh Khê nghe được rằng bà Kim Hồng là người phát hiện ra chuyện này, cô liền biết chuyện này rất nghiêm trọng rồi.

Trộm cắp mà trộm cắp lại còn bị bắt được, hơn nữa lại còn là do bà Kim Hồng bắt được nữa thì làm sao có thể cho qua được chứ.

Cô đột nhiên tối sầm mặt lại nhìn sang bà Kim Hồng.

"Mẹ, chuyện ngày hôm nay con sẽ nói rõ với mẹ ạ."
Cô vừa dứt lời rồi ngẩng đầu quay sang nhìn Hà Lâm mắng: "Không phải đã nói em rồi sao, không được đi lên lầu cơ mà? Tại sao lại vẫn đi lên lầu?"
Hà Lâm Như nghe những lời khiển trách này, ánh mắt đầy bất bình.

"Cô chủ, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi lên lầu, là phía người hầu nhà chủ nói muốn mang đồ uống cho cô Lâm, nhưng đột nhiên lại bị đau bụng, lúc ấy trong phòng khách chỉ có một mình em, cô ta lại rất gấp nên đã nhờ em mang lên lầu ạ."
"Cho nên em mới mang đồ lên lầu sao?"
Hứa Thanh Khê lạnh lùng hỏi.


Hà Lâm thu vai lại, mím môi nói: "Vốn dĩ em đã từ chối rồi, nhưng người giúp việc đó trông thật sự rất khó chịu, lúc đó em cũng không nghĩ nhiều chỉ nghĩ muốn giúp cô ta nên em mới bưng đồ lên ạ."
Sau khi nghe chuyện này, Hứa Thanh Khê cảm thấy có sự mờ ám ở trong đó.

Một nhà chính rộng lớn như vậy, tại sao lại chỉ có một mình cô ta ở trong phòng khách mà lại không có lấy một người giúp việc nào khác chứ.

Hà Lâm không biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì, thấy cô im lặng, cô ta hoảng hốt giải thích: "Cô chủ, những gì em nói đều là sự thật, em thật sự không có trộm đồ, sau khi bưng nước uống lên em liền đi ra ngoài luôn, ai biết được rằng cô Lâm lại nói em trộm đồ của cô ấy."
Cô ta nói xong thì ôm chặt lấy Hứa Thanh Khê bật khóc: "Cô chủ, cô phải tin em, em thật sự không ăn trộm, em cũng không biết tại sao chiếc vòng đó lại chạy đến trên người em được."
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, đột nhiên thấy hơi đau đầu.

Cô thật sự rất khó nói về chuyện này, hơn nữa không có bằng chứng nào chứng minh Hà Lâm Như không ăn trộm cả, ngay cả người này cô cũng không hiểu hết.

Trộm hay không trộm, cô thật sự không biết nên kết luận như thế nào.

Hơn nữa, chuyện này cũng không thể loại trừ việc có ai đó cố tình hãm hại.

Khi cô nghĩ như vậy cô cảm thấy rằng điều sau này có nhiều khả năng hơn.

Dù sao Lâm Gia Nghi cũng không phải là chưa bao giờ làm những chuyện như thế này, hơn nữa Hà Lâm Như trông có vẻ đơn thuần, không giống loại người dám ăn trộm.

Nhưng, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân cô, để giải quyết vấn đề này cô cần có một bằng chứng ngay lúc này.

Cô nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào camera giám sát ở trong góc, nheo mắt nói: "Trong nhà chúng ta có camera giám sát, tại sao chúng ta không đi xem qua trước, xem sự tình như thế nào rồi mới đưa ra kết luận."
Không ngờ khi cô vừa nói xong đã bị bà Kim Hồng cắt ngang: "Chuyện này đã sớm điều tra rồi, đúng như lời của người hầu nói, là cô ta bưng nước lên lầu, nhưng khi vào trong phòng thì không có camera nữa, mặc dù cô ta đúng là ra ngoài rất nhanh nhưng lúc đó người đi vào trong phòng thì chỉ có cô ta, vòng tay chắc chắn là do cô ta ăn trộm rồi."
Nói đến đây dường như bà ta không còn kiên nhẫn nữa mà sốt ruột giục: "Bây giờ chứng cứ đã đầy đủ rồi, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích không, để tránh truyền ra ngoài bị người ta nói là cấp trên không đứng đắn thì người cấp dưới hư hỏng theo."
Trong lòng Hứa Thanh Khê cảm thấy khó chịu khi nghe lời nói đầy ẩn ý đó.

Cô cau mày, lạnh lùng hỏi: "Không biết những lời này của mẹ bắt đầu từ đâu?"
Bà Kim Hồng cười lạnh.


"Từ đâu thì trong lòng cô chẳng lẽ lại không rõ sao? Mấy ngày trước cô trộm bản thảo thiết kế ở công ty, nếu không phải là Gia Nghi giúp cô, cô thật sự nghĩ tôi không biết sao?"
Bà ta nói xong ánh mắt đầy vẻ khinh thường: "Cũng may người trong công ty không biết thân phận của cô, nếu không cô sẽ làm mất hết thể diện của nhà họ Quân rồi.

Cô thì tốt rồi, ở nhà cũng không biết hối cải, thật sự không biết tại sao lúc đầu ông nhà lại để một cô con dâu như cô vào nhà này chứ!"
Hứa Thanh Khê đột nhiên bật cười trước lời nói của bà ta.

Cô nhìn Lâm Gia Nghi bằng ánh mắt ảm đạm, châm chọc nói: "Năng lực đổi trắng thay đen của cô Lâm quả thực đã tăng lên từng ngày nhỉ."
Làm sao Lâm Gia Nghi lại không nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cô được chứ, sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng ra.

Dù sao rốt cuộc chuyện này là như thế nào, trong lòng hai người họ đểu hiểu rõ.

Trong lúc nhất thời ánh mắt cô ta chợt bối rối.

Nhưng khi nhìn thấy dì Hồng ở bên cạnh, cô ta lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô ta đứng thẳng lưng lên, hất cằm lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng ta đang nói về chuyện ăn trộm, vẫn mong chị dâu cho tôi một lời giải thích."
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta đang tránh nói về chuyện ở công ty, ánh mắt cô lạnh lùng.

"Tôi có thể cho cô một lời giải thích."
Cô trầm giọng nói, sau đó quay người lại, nghiêm nghị nói: "Nhưng chuyện này không thể một lời mà kết luận Hà Lâm Như đã ăn trộm nó được."
Khi nghe những điều này, trong lòng Lâm Gia Nghi muốn phản bác.

Nhưng lại bị Hứa Thanh Khê chặn lại trước.

"Em gái Gia Nghi đừng vội phản bác, nghe tôi nói xong đã."
Lâm Gia Nghi nghiến răng và chỉ có thể ra lệnh cho cô tiếp tục nói.

"Đầu tiên, chuyện này là vì người giúp việc của nhà chính nhờ Hà Lâm bưng đồ lên trên mới xảy ra chuyện như thế này, hơn nữa lúc đó Hà Lâm cũng dứt khoát từ chối rồi nhưng người việc nhà chính kia lại ép mang đồ đưa cho cô ta, chỗ này trở nên có chút thú vị đây."
Hứa Thanh Khê vừa nói vừa nhìn bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi, rồi lại nhếch miệng nói tiếp: "Con nhớ mấy ngày trước, mẹ cũng nói rồi, không được sự cho phép không được lên lầu, bây giờ tình huống này coi như là người giúp việc nhà chính đã vi phạm quy định trước, trước khi dạy bảo người chỗ con, có phải là nên dạy dỗ người giúp việc đó trước không?"
Cả bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi đều không ngờ rằng Hứa Thanh Khê sẽ thông minh nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Hai người bị nói đến không thể chối cãi được.


Đặc biệt là bà Kim Hồng, bà ta trở nên tức giận.

"Thật là làm phản rồi, Hứa Thanh Tuệ, cô đang buộc tội tôi không dạy người dưới sao?"
Nhìn thấy bà Kim Hồng tức giận, Lâm Gia Nghi vội vàng đứng bên cạnh trấn an, nhưng đó các loại nói xấu Hứa Thanh Khê.

"Chị dâu, cô xem dì Hồng tức giận như thế nào rồi, chuyện này vốn dĩ là vấn đề người của cô, tại sao chị dâu chị lại trách dì Hồng chứ?"
Sau khi nghe điều này, bà Kim Hồng tức giận trừng mắt nhìn Thanh Khê, cười lạnh nói: "Tôi nghĩ cô ta rõ ràng là muốn bao che trốn tránh trách nhiệm mà, Hứa Thanh Khê, tôi nói cho cô biết, nếu cô không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì chuyện ngày hôm nay còn chưa xong đâu!"
Khi Lâm Gia Nghi nghe được những điều này, cô ta hả hê nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê tự nhiên nhận thấy được cái nhìn của cô ta, ánh mắt đầy tức giận.

Người phụ nữ này thực sự đúng là không bao giờ quên gây rắc rối cho cô bất kể thế nào.

Cô hung hăng hướng ánh mắt về phía Lâm Gia Nghi, sau đó mím môi nói với bà Kim Hồng: "Mẹ, tại sao mẹ lại kích động như vậy, con chỉ đang nói chuyện thôi, mẹ yên tâm đi, chuyện này nhất định con sẽ cho mẹ một lời giải thích thỏa đáng."
Bà Kim Hồng hừ lạnh không nói.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy cũng không quan tâm lắm, cô đưa ánh mắt nhìn Lâm Gia Nghi, nói: "Em gái Gia Nghi, mặc dù thứ này xuất hiện trên người của Hà Lâm Như, nhưng ai biết được chuyện này có phải là vu oan giá họa không, cô nói xem có đúng không?"
Lâm Gia Nghi nghe thấy những điều này, cô ta rùng mình.

Cô ta tự biết rằng Hứa Thanh Khê đang nhắc nhở cô ta về bản thiết kế, ánh mắt cô ta đầy sự phẫn nộ.

Cô ta quay lại nhìn Hứa Thanh Khê giả vờ đau khổ nói: "Chị dâu có ý gì thế? Chẳng lẽ cô nghi ngờ dì Hồng đã vu oan sao?".