Hứa Thanh Khê quay trở lại phòng tiệc, đúng lúc người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu buổi khiêu vũ.

"Cô Lâm, hôm nay là sinh nhật cô, buổi khiêu vũ mở màn này nên do cô bắt đầu.

Bây giờ cô có thể chọn một anh chàng đẹp trai tại phòng tiệc lúc này để cùng nhau nhảy vũ điệu mở màn.

"
Lâm Gia Nghi lắng nghe và vô thức nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Nhưng Quân Nhật Đình không hề để ý đến cô ta, ánh mắt anh đang rơi trên người vừa mới vào cửa, Hứa Thanh Khê.

Vừa nãy anh tìm một vòng cũng không thấy người đâu, rốt cuộc lúc này cũng nhìn thấy rồi.

Không ngờ Hứa Thanh Khê lại phát hiện ra ánh mắt của anh, lại nhìn đến Lâm Gia Nghi đang đi về phía anh, ánh mắt cô lộ ra vẻ châm chọc, quay đầu đi sang chỗ khác.

Quân Nhật Đình nhìn cảnh cô rời đi, nghĩ đến ánh mắt của cô vừa rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh cau mày, thậm chí không thèm liếc nhìn Lâm Gia Nghi đang tiến lại gần mình, vội vàng đuổi theo bóng dáng của Hứa Thanh Khê.

Điều này khiến Lâm Gia Nghi, người vốn định mời anh nhảy cùng, đột ngột sững người, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi.

Nhìn thấy quan khách bốn phía đang chú ý đến mình, muốn lùi về cũng không được, nên cô ta đành phải tìm một người đàn ông thuận mắt gần đó làm bạn nhảy cùng mình.


Người đàn ông vừa mừng vừa lo, nhận lời mời của Lâm Gia Nghi và dìu cô ta đến sàn nhảy.

Nhưng Lâm Gia Nghi lại lơ đễnh.

Cô ta đưa mắt chăm chú tìm kiếm Quân Nhật Đình, nhìn thấy anh đi tới trước mặt con khốn Hứa Thanh Tuệ, trong lòng nhói lên vì ghen tị.

Hứa Thanh Khê không để ý đến ánh mắt của cô ta, nhìn theo Quân Nhật Đình đang từng bước đi về phía mình, cô hơi nhướng mày hỏi: "Sao anh không đi mà nhảy với cô Lâm ấy?"
Khi nghe những lời đó, đôi mắt của Quân Nhật Đình hơi nheo lại sau đó anh đột nhiên khom lưng ghé sát vào cô.

Hứa Thanh Khê giật mình vô thức lùi lại phía sau, cô có chút lo lắng và xấu hổ.

Cô còn chưa kịp chất vấn, giọng nói vui vẻ của Quân Nhật Đình đã vang lên bên tai.

"Sao thế, ghen rồi hả?"
Hứa Thanh Khê choáng váng.

Ghen tuông? Từ vựng này thực sự xa lạ đối với cô.

Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ghen.

Suy cho cùng, mối quan hệ của cô và Quân Nhật Đình...!Thật sự cô không đủ tư cách để ghen.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Khê đột nhiên cảm thấy cơn tức giận vừa rồi của mình dường như không thích hợp.

Nhất là trong mắt người khác, quả thực có chút ghen tị.

Ngay khi cô đang nghĩ ngợi lung tung thì cảm thấy eo mình đã bị một bàn tay giữ chặt rồi.

Khi cô quay đầu lại theo bản năng thì thấy Quân Nhật Đình đang mỉm cười với mình: "Khiêu vũ với tôi nhé, thưa bà Quân."
Ba từ cuối cùng, với giọng nói thâm trầm như đàn vi-ô-lông của Quân Nhật Đình đã khiến Hứa Thanh Khê bất giác đỏ mặt.

Trước khi cô kịp phản ứng lại, Quân Nhật Đình đã ôm eo cô kéo lên sàn nhảy.

Hứa Thanh Khê đột ngột bị thức tỉnh bởi âm thanh của điệu valse tuyệt đẹp.

Cô vô thức nắm chặt lấy Quân Nhật Đình, đặc biệt khi xung quanh có nhiều người đang nhìn, khiến động tác của cô có vẻ vô cùng cứng nhắc.

Quân Nhật Đình cảm nhận được sự hồi hộp của cô, vừa dẫn dắt cô khiêu vũ anh vừa ngờ vực an ủi hỏi: "Đây không phải là cảnh cô quen thuộc nhất sao? Cô lo lắng gì chứ?"
Hứa Thanh Khê bị anh nhắc nhở, đột nhiên nhớ ra hiện tại cô không phải là Hứa Thanh Khê mà là Hứa Thanh Tuệ.

Mà khiêu vũ đối với Hứa Thanh Tuệ mà nói thì thường xuyên như cơm bữa.

Nghĩ đến việc đó, cô buộc mình phải thả lỏng và theo kịp tiết tấu của Quân Nhật Đình.

Đồng thời, trong lòng cô cũng không khỏi mừng thầm.


Thật may mắn khi hồi còn học đại học, mỗi lần đến bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, cô đều là người múa dẫn đầu nên cũng học hỏi được kha khá, nếu không tối nay đã rất xui xẻo rồi.

Cũng không biết có phải do Hứa Thanh Khê có ý phối hợp hay không mà hai người nhảy càng lúc càng trở nên đồng điệu.

Họ dính sát vào nhau, trong ánh mắt chỉ có đối phương, nhịp thở giao hòa.

Quân Nhật Đình cảm nhận được hương vị ngọt ngào không ngừng tỏa ra trên cơ thể cô gái, yết hầu không ngừng chuyển động.

Anh nghĩ đến hương vị ngọt ngào đó, hận không thể ăn sạch người trước mặt!
Hứa Thanh Khê cũng có chút bị hấp dẫn.

Đặc biệt là sức hút nam tính mạnh mẽ do Quân Nhật Đình tỏa ra khiến đầu óc cô mê muội, chỉ có thể vô thức xoay, nhảy theo Quân Nhật Đình.

Cứ tự nhiên như vậy, họ trở thành cặp đôi sáng nhất sàn nhảy.

Lâm Gia Nghi nghiêng người nhìn sang, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.

Cô ta thực sự hận không thể đến xé nát khuôn mặt đáng ghét của Hứa Thanh Tuệ.

Xem cô ta còn dùng cái gì để quyến rũ anh Nhật Đình.

Nhưng cô ta không thể làm thế.

Không chỉ vậy, để không bị người khác nhìn thấu tình cảm trong mắt, cô ta còn phải che giấu sự ghen tuông lồng lộn đó.

Ở cuối bài hát, Quân Nhật Đình dẫn theo Hứa Thanh Khê dừng lại.

Hứa Thanh Khê mới chợt bừng tỉnh, ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

Vừa rồi cô đã quá mê muội.

Không đợi cô kịp bình tĩnh trở lại, xung quanh bỗng nhiên vang lên một tràng pháo tay mạnh mẽ, đồng thời cô cũng thấy rằng có không ít người đang nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt tò mò, dường như đang suy đoán thân phận của cô.

Cô không quen với việc bị nhìn chăm chăm như vậy, vội buông Quân Nhật Đình ra, nói: "Tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một chút."
Quân Nhật Đình nhìn vẻ mặt của cô, quả thực có chút mệt mỏi, hiếm khi thương tiếc nói: “Để tôi dìu cô sang bên kia ngồi, tiện thể lấy cho cô chút đồ ăn, bữa tối cô cũng mới ăn có một chút."
Nghe anh quan tâm như vậy, Hứa Thanh Khê có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp nói lời từ chối thì đã bị Quân Nhật Đình đưa đến khu ẩm thực.

Cô nhìn đống đồ ăn trước mặt, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, phải nói là cô thật sự đói rồi.

Thế là cô không còn e dè nữa, tận hưởng sự chăm sóc của Quân Nhật Đình.

Mãi đến muộn, Quân Nhật Đình mới nhìn thấy một người mà mình quen biết, anh bèn rời đi chào hỏi.


Cả buổi trong mắt Lâm Gia Nghi chỉ tràn đầy sự ghen ghét.

Bây giờ nhìn cô ta giống như một trò cười.

Sau khi buổi trình diễn mở màn kết thúc, mọi người đều sẽ vây quanh con khốn Hứa Thanh Tuệ đó!
Nghĩ đến đây, cô ta siết chặt bàn tay lại thành hình nắm đấm.

Thoáng chốc không biết nghĩ đến cái gì, chỉ thấy cô ta hít một hơi thật sâu quay người gọi người giúp việc của cô ta đến.

Sau khi cô ta nói vài câu vào tai người giúp việc, người giúp việc lập tức gật đầu rời đi.

Một lúc sau, chợt thấy người giúp việc trở lại, trên tay còn có thêm một cái khay, trên đó là một bát canh nóng.

"Cô chủ."
Cô ta đưa nó cho Lâm Gia Nghi và nhẹ nhàng gọi.

Lâm Gia Nghi nhìn bát canh nóng hổi, ​​trong mắt lóe lên dục vọng, nhất định phải làm được.

Chỉ thấy cô ta một hớp uống hết rồi quay người bước lên trên, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Nhất định phải gọi được anh Nhật Đình lên lầu, nghe rõ chưa."
"Cô chủ yên tâm, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Người giúp việc gật đầu và vỗ ngực bảo đảm.

Đợi khi Lâm Gia Nghi biến mất trên hành lang, cô ta lập tức quay người đi tìm Quân Nhật Đình.

"Cậu cả, cô chủ nhà tôi có chuyện tìm cậu, mời cậu nhất định phải qua đó."
Quân Nhật Đình nghe xong, lông mày hơi cau lại, nghi ngờ hỏi: "Cô ta có nói gì không?"
Ánh mắt người giúp việc mập mờ, đáp: “Hình như có liên quan đến mợ cả ạ, tôi cũng không thể nói rõ, cậu nên đích thân đến tìm cô chủ nhà chúng tôi thì sẽ rõ."
Quân Nhật Đình nghe nói có liên quan đến Hứa Thanh Tuệ, mặc dù vẫn còn phân vân nhưng anh vẫn bước lên lầu.

Khi đến phòng của Lâm Gia Nghi, anh đứng ở ngoài gõ cửa.

Ngay sau đó, cửa phòng được Lâm Gia Nghi mở ra.

Cô ta nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở trước cửa, suýt chút nữa không giấu được sự yêu thích trong đáy mắt.

"Anh Nhật Đình đến rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi anh.".