Hứa Thanh Khê không ngờ cô đã giải thích rõ ràng mà người đàn ông này vẫn còn tính toán chuyện ở vườn hoa.

Nhất thời cảm thấy người này thật ích kỷ.

Nhưng nghĩ tới rốt cuộc là cô vô lý, vì vậy lại nhẫn nại giải thích.

“Cái gì nên nói tôi cũng nói rồi, tôi bảo đảm câu nào cũng thật, nếu anh không tin, có thể điều tra camera, hơn nữa, bữa tiệc quy mô lớn như vậy, mỗi người đều tự do hoạt động, tôi cũng không ngăn cản được hành vi bất chính của người khác.”
Nói đến cuối, cô nói thẳng: “Dù gì chuyện này tôi cũng không thẹn với lòng, nếu anh điều tra ra tôi có câu nào nói dối, tùy anh xử lý.”
Quân Nhật Đình nhìn cô, thấy cô nói năng đàng hoàng đoan chính, hình như đã tin phần nào, lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay.”
Nói xong, anh cũng không để ý Hứa Thanh Khê, quay người lên lầu tắm rửa.

Anh có bệnh sạch sẽ, vừa rồi bị Lâm Gia Nghi ôm, chỉ cảm thấy khắp người toàn là mùi nước hoa và bột phấn.

Thật chướng mắt!
Hứa Thanh Khê nhìn anh rời đi, cũng không nghĩ nhiều, vội theo lên lầu.

Không ngờ vừa vào phòng, thì nghe thấy âm thanh từ phòng tắm.

Cô biết anh đang tắm bên trong, cũng không làm phiền, trực tiếp sang phòng quần áo thay đồ.

Ai mà biết, lúc cô chuẩn bị cởi đồ, khoá kéo phía sau không tài nào kéo được.


Cô kéo cả buổi cũng không được.

Lúc này, Quân Nhật Đình đã tắm xong, lau tóc, bước ra phòng tắm.

Nghe thấy tiếng động trong phòng quần áo, bất giác đi qua.

Anh chợt nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang nghiêng eo, nghiêng đầu cố gắng kéo khoá.

Nhưng cô không biết tư thế này thật hấp dẫn người ta.

Nhất là khung cảnh trước ngực, chiếu rõ mồn một trong gương.

Quân Nhật Đình nhìn thấy, trong đầu lướt qua cảm giác ấm áp lúc trước trong bàn tay, một luồng nhiệt từ bụng dưới dội lên.

“Cô đang làm gì đó?”
Anh khàn giọng hỏi.

Hứa Thanh Khê đáp không cần nghĩ: “Không thấy hả? Cởi đồ.”
Cô không hay biết chuyện bản thân lộ hàng, lại thử kéo khoá thêm mấy lần, kết quả vẫn không kéo được như cũ.

“Quân Nhật Đình, anh có thể giúp tôi kéo khoá không, tôi kéo không được.”
Bất đắc dĩ đành nhờ người đàn ông sau lưng.

Dù gì anh cũng đứng đó rồi.

Quân Nhật Đình cứng người, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, nói đùa: “Cô muốn tôi giúp?”
Hứa Thanh Khê không nghe ra hàm ý trong lời anh nói, lại thúc giục: “Đúng vậy, anh nhanh lên.”
Quân Nhật Đình bật cười.

Anh không từ chối, đi đến đứng sau lưng cô
Hứa Thanh Khê thấy anh đến cũng buông tay, vén tóc trên cổ lên, để tránh vướng vào dây kéo.

Nhưng cô không ngờ, động tác này khiến xương cổ càng hấp dẫn người khác.

Quân Nhật Đình nhìn thấy, hai mắt âm u.

Mũi thoang thoảng hương thơm cơ thể, càng khiến anh mê muội.

Nhất là nghĩ đến vừa nãy bản thân suýt bị Lâm Gia Nghi gài bẫy, chỉ thấy thật bẩn mắt, vừa hay nhân lúc này rửa mắt.

Hứa Thanh Khê không biết ý nghĩ trong lòng anh, nhưng nhanh chóng ý thức được điều gì đó sai sai.

Vì cô phát hiện tay của ai đó bắt đầu sờ lung tung.

“Quân Nhật Đình, anh…”

Cô theo bản năng mắng mỏ, nhưng chưa dứt lời, một hồi trời rung đất chuyển, lưỡi ấm nóng luồn vào.

Quân Nhật Đình độc đoán giữ lấy, không cho cô cơ hội phản kháng.

.

Truyện mới cập nhật
Dưới sự kìm kẹp của anh Hứa Thanh Khê không thể phản kháng, đành tuỳ ý anh.

Một nụ hôn, hai người đều thở dồn dập, Quân Nhật Đình tì cằm vào hõm cổ của Hứa Thanh Khê, hít sâu mấy hơi.

“Vẫn là cô thơm tho.”
Lời tình tứ anh bật thốt khiến Hứa Thanh Khê đờ người.

Cô chưa kịp hoàn hồn, trên cổ lại cảm giác tê tê, khiến cả người cô nổi da gà, mềm nhũn trong vòng tay của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình thấy hết, khẽ cười, dùng kiểu ôm công chúa ôm cô lên, đi qua phía giường.

Đêm dài đằng đẵng, một phòng đầy sắc xuân.

Ngày thứ hai, Hứa Thanh Khê tỉnh lại với cái eo đau nhức, như cũ không thấy Quân Nhật Đình bên cạnh.

Cô không hề để ý, xuống giường tắm rửa, định đến công ty xem tình hình.

Dù gì khoảng thời gian này bận rộn chế tác quần áo và tiệc sinh nhật của Lâm Gia Nghi, đã rất lâu cô chưa ghé qua công ty, cũng không biết công ty có gì mới không.

Ngay lúc cô sửa soạn xong, định ra ngoài, không ngờ đụng mặt Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi cũng không ngờ lại gặp Hứa Thanh Khê.

Hai mắt cô ta như phun ra nọc độc, căm hận nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hôm qua nếu không phải người phụ nữ này bóc mẽ kế hoạch của cô, anh Nhật Đình cũng không phản cảm cô ta, thậm chí kế hoạch của cô ta có thể cũng thành công rồi.

Hứa Thanh Khê phát giác ra ánh nhìn của cô ta, có điều lười nói.

Người phụ nữ này vì chút bụng dạ đen tối mà làm ra chuyện chuốc thuốc chính mình, thực ra chẳng có gì đáng nói.

Cô lờ đi Lâm Gia Nghi, đi ra cửa.

Nhưng Lâm Gia Nghi không cam tâm để cô đi.

Cô ta sải bước lên trước cô, chắn trước mặt Hứa Thanh Khê.


“Hứa Thanh Tuệ, bây giờ cô đắc ý lắm chứ gì?”
Hứa Thanh Khê bị hỏi thì lấy làm khó hiểu, nhưng nghĩ một chốc thì hiểu rõ câu này của cô ta, là ám chỉ chuyện tối qua.

Tiếp theo, cô khoanh tay đáp lại: “Còn không phải, thực sự rất đắc ý, đây gọi là gì, gậy ông đập lưng ông, hay là mất cả chì lẫn chài?”
Lâm Gia Nghi nghe xong câu này, tức bốc khói.

Cô ta chưa kịp phát tác, thì nghe Hứa Thanh Khê chế nhạo: “Nói ra thì, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ thiện chí tối qua của em Gia Nghi, khiến tình cảm của tôi và Quân Nhật Đình thêm mặn nồng, có điều làm tôi mệt nhoài, đến giờ mới thức dậy.”
Đừng trách cô chế nhạo như vậy, con giun xéo quá cũng quằn, bị ức hiếp sắp chết rồi, còn không phản kích, thật không phải tính cách của Hứa Thanh Khê.

Mà Lâm Gia Nghi không ngờ người phụ nữ này lại không biết liêm sỉ như vậy, còn nói mấy chuyện tế nhị này với cô ta.

Nhất thời, trong lòng cô ta vừa giận dữ, vừa ghen tị.

“Đồ tiện nhân này, anh Nhật Đình không thèm đụng vào cô đâu, chắc chắn là cô dụ dỗ anh Nhật Đình!”
Cô ta vừa nói vừa nổi điên bổ nhào về phía Hứa Thanh Khê, muốn đánh cô.

Làm sao Hứa Thanh Khê đứng yên cho cô ta đánh, đương nhiên né qua bên.

Lâm Gia Nghi vồ vào khổng không, mất thăng bằng, liên tiếp loạng choạng mấy bước.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, mắt lóe lên, khoé miệng kéo ra nụ cười làm bộ.

Chỉ thấy lúc Lâm Gia Nghi không để ý, cô đã duỗi một chân ra, trực tiếp khiến người ta té nhào.

“Ấy chết, em gái Gia Nghi, sao không cẩn thận như vậy, lại té rồi, chắc không lại đổ cho tôi đẩy cô đâu ha.”
Sau khi giở trò xong, làm bộ phủi phủi, lùi ra sau mấy bước, cố tình thốt lên kinh ngạc.

Lâm Gia Nghi thấy động tác của cô, nghe lời cô nói, mặt cô ta đen như đít nồi, thở hổn hển.

Mấy lời nghẹn ngào mà cô ta định nói ra đều bị cô chặn đứng.

“Hứa Thanh Tuệ!”
Cô ta tức tối gào lên.

Hứa Thanh Khê đứng một bên kinh ngạc nói: “Không cần to tiếng như vậy, tôi nghe thấy mà.”
Lâm Gia Nghi thấy bộ dáng thong dong nhàn nhã của cô, càng tức tối nói: “Ghê tởm, cô đừng đắc ý quá, tôi không trị được cô thì sẽ có người trị được cô!”.